Cô sai rồi, cô sai thật rồi! Thượng Quan Lăng Mạch này đã sớm không còn là Thượng Quan Lăng Mạch trước đó nữa. Thượng Quan Lăng Mạch trước kia nhìn vô cùng thuận mắt, còn Thượng Quan Lăng Mạch bây giờ đã là Ma tộc chính hiệu. Ma tộc không có tình yêu. Tình yêu của họ đều bị Nhiễu Lan Đằng ăn mất rồi.
Không có cảm tình còn đi trêu ghẹo con nhà người ta! Không phải thối tha thì là gì?
Vì thế cô kích động liền nói giúp Vương Bối Bối. Ai bảo Vương Bối Bối nhìn qua vô tội thiện lương vậy chứ? Một cô gái ngốc như vậy bị cự tuyệt trước mặt mọi người là chuyện nhỏ, sợ là Thượng Quan Lăng Mạch này không cự tuyệt còn chiếm tiện nghi con gái nhà người ta mới là chuyện lớn.
Vương Bối Bối buông chén rượu, thở ra, ngồi xuống vị trí của mình. Cô cẩn thận nhìn lén Thượng Quan Lăng Mạch một cái, không giấu được thẹn thùng.
Thượng Quan Lăng Mạch không hiểu sao bị Đậu Đậu mắng là thối tha thì bất đắc dĩ. Cậu ta thối tha chỗ nào? Chỉ là cậu ta không cự tuyệt mà thôi. Cậu ta cũng không chủ động thông đồng với mấy nữ sinh ngây thơ.
Đương nhiên, không tính Tôn Miểu Miểu.
Nếu Tôn Miểu Miểu biết cậu ta nghĩ vậy, nhất định sẽ càng cảm thấy hôm nay quá đau lòng. Không chỉ có thế, cô ta sẽ càng thêm tự tin. À, không, là tự phụ. Sao hotboy chỉ có thể muốn ngủ với cô chứ? Với điều kiện bây giờ của cô ta hoàn toàn đủ tư cách nói chuyện yêu đương thậm chí kết hôn sinh con với cậu ta ok!
Tuy không thể làm Vương Bối Bối xấu mặt thì có chút tiếc nuối, nhưng không sao, có hotboy là được!
Vì thế tim Tôn Miểu Miểu đập bang bang, lắc lắc cốc xúc xắc, vẫn luôn nhìn Thượng Quan Lăng Mạch.
Đậu Đậu thấy vậy, không nói gì, chỉ tập trung mài hết điểm trên xúc xắc, vỗ lên bàn, “Nhỏ hơn.”
Mọi người cầm xúc xắc lắc qua lại, chỉ có Hà Chính Trực hoàn toàn là bộ dáng rầu rĩ không vui.
“Chị Hà, chị sao vậy?”
“Chị… chị không sao.”
Hà Chính Trực tùy ý lắc vài cái, đặt cốc xúc xắc xuống, uống rượu giải sầu.
Đậu Đậu, “...”
Nhìn thế nào cũng không giống không sao! Đừng nói là vì vừa mới gọi điện cho anh Diệp chứ?
Anh Diệp cũng chưa nói gì mà!
Khụ, không đúng, căn bản là Hà Chính Trực không cho anh ta cơ hội nói. Sợ anh dạy bảo sợ anh chán ghét, nói xong lập tức ngắt điện thoại…
“Mở ra, mở ra!”
“Anh mở trước đi.”
Để tránh tên này động chân động tay nên cô sẽ mở cuối cùng.
Chu Đức Thành vẫn như cũ, không khác so với lần trước. Đậu Đậu thấy trong lòng dễ chịu, đợi tất cả mọi người mở xong mới nhẹ nhàng nhấc cốc xúc xắc lên. Quần chúng vừa thấy đều tỏ vẻ mắt mình muốn mù luôn. Viên xúc xắc thuần một màu trắng, Kim Đậu Đậu làm thế nào vậy? Mấy loại tình tiết này chỉ xuất hiện trong phim điện ảnh thôi chứ nhỉ? Hôm nay đến đây quá đúng, cái khác không nói đến, tăng thêm kiến thức là được rồi!
“Lần này tôi thắng chứ?”
Đậu Đậu vừa nói xong, Chu Đức Thành định gật đầu thì nửa đường lại xuất hiện Thượng Quan Lăng Mạch, “Tôi thấy thế nào thì cũng là tôi thắng.”
Nói xong mở cốc xúc xắc ra, xúc xắc bên trong thuần trắng không nói, mà cái nào cũng tròn hơn của Đậu Đậu!