Đậu Đậu cầm bài, bằng trực giác cô thấy chính là tấm K kia. Cô nhớ rõ nội dung tấm K, vẫn trong phạm vi thừa nhận được.
Sau đó cô lật bài, nhất thời câm nín. Thượng Quan Lăng Mạch này dám sửa lại bài! Má nó chứ!
1: Nói thật: có từng mơ ước có hậu cung không, dù là một chút. 2: Mạo hiểm: chọn 3 người khác phái ở đây, hôn sâu tiêu chuẩn 30s.
Đậu Đậu dùng sức nắm lá bài trong tay, suýt chút nữa là xé nó.
Nhất định là Thượng Quan Lăng Mạch cố ý, cậu ta nhìn thấy Yêu Nghiệt phía sau cô, cậu ta là nhân vật phản diện chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Có, cô từng ước mơ có hậu cung! Nhưng đều là chuyện trước khi gặp Yêu Nghiệt!
Hơn nữa, vui đùa có thể coi là thật sao? Pháp luật nào quy định không được mơ mộng hão huyền?
Thượng Quan Lăng Mạch cười như sói nhìn cô.
Đúng vậy, chính là biểu tình này, không tin, không cam lòng, còn có chột dạ... Đây là yếu điểm của Ma tộc, dù nam hay nữ thì đều muốn có hậu cung. Quy tắc này ở Ma tộc được thừa nhận. Chỉ cần ngươi đủ mạnh, dù là nam hay nữ đều có thể không kiêng nể gì. Ma tộc tôn trọng thực lực, không, từ tôn trọng này không đủ thể hiện sự điên cuồng của bọn họ. Có lẽ... sùng bái càng thích hợp hơn.
Chỉ cần Nhiễu Lan Đằng của em có thể mọc ra lá thứ 9, vậy em có thể có được người đàn ông mà em muốn. Đến lúc đó, ngay cả Ma quân cũng cam tâm tình nguyện thuần phục dưới chân em, trở thành người đàn ông của em, còn một mực trung thành với em.
Ma tộc sinh ra không chỉ có tình dục mà còn có nô tính...
Hai loại này hoàn toàn đối lập, hoàn toàn bất đồng, nhưng lại đan xen vào nhau, bao bọc họ chặt chẽ, không thể tiêu tan.
Cho nên sao bọn họ có thể buông tha cơ hội này?
Chẳng sợ có một tia hi vọng, cũng quyết không để cô lưu lạc bên ngoài, sống uổng cuộc đời này.
Chín lá Nhiễu Lan Đằng, lô đỉnh thịnh thế…
Cho dù không thể có hậu cung, vậy làm Ma hậu cũng không tồi.
Thượng Quan Lăng Mạch thêm nhàn nhã, “Sao vậy? Còn chưa bắt đầu sao?”
Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi nắm lá bài, vẫn không nhúc nhích. Yêu Nghiệt liếc nhìn lá bài kia, nghĩ muốn sửa nội dung lại như cũ, còn chưa đụng tới đã bị cấm chế trên mặt bài bắn ngược về.
Thượng Quan Lăng Mạch cong môi, thầm nghĩ, hiện giờ hắn không đánh lại mình, nhưng qua một năm nữa thì chưa chắc. Mất bốn ngàn năm công lực, Đông Hải Chiến Thần cũng chỉ có thế thôi.
Sắc mặt Yêu Nghiệt rất khó coi, vừa định nói gì đó thì liền ngửi thấy mùi thơm rất quỷ dị. Đậu Đậu cầm lá bài, con ngươi đã không còn là màu đen như trước mà ẩn chút sắc tím. Nhưng cô hồn nhiên không biết, một lòng một dạ nghĩ làm sao để sửa lá bài lại. Cô tuyệt không có khả năng chọn một trong hai cái này. Cô muốn sửa bài lại!
Đậu Đậu kiên định, cầm lá bài dùng linh lực vẽ loạn.
Nhưng không có tác dụng gì, ma lực linh lực không cân bằng, chỉ biết càng vẽ càng loạn.
Đang lúc Đậu Đậu muốn buông tha thu hồi linh lực thì đột nhiên lá bài động đậy. Chữ phía trên quỷ dị hóa thành nét mực, từng chút từng chút vặn vẹo biến về bộ dáng lúc đầu.
Cô chưa làm gì, cô chỉ là chạm đến mặt lá bài một chút thôi.
Rốt cuộc Thượng Quan Lăng Mạch làm trò gì vậy?
Sửa bài cho cô, chỉ vì muốn cô chột dạ?
Không đúng, sao cô phải chột dạ, ý tưởng này lúc trước chỉ là vui đùa, căn bản không thể coi là thật!