“Ai nha, Đậu Đậu, sao lâu vậy chứ... Rốt cuộc cậu chọn nói thật hay mạo hiểm đây?”
Tôn Miểu Miểu thúc giục, Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt một cái, nói, “Mạo hiểm.”
Cô thật sự không nghĩ ra một trăm chữ để miêu tả xxx, cho nên chỉ có thể uất ức người đàn ông nhà cô phải biến thân để cứu cô thôi.
Còn nữa, đừng tưởng cô không biết gì, Tôn Miểu Miểu còn chờ người đàn ông thối tha Thượng Quan Lăng Mạch kia dạy cô ta lắc xúc xắc nữa!
Thật là đồ lòng lang dạ sói!
Yêu Nghiệt nhận được ám chỉ của Đậu Đậu, biến mất một lúc rồi lập tức biến thành một người đàn ông xuất hiện tại quán bar. Đậu Đậu buông bài đi đến trước mặt Yêu Nghiệt, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mở miệng, “Em mang thai con của anh!”
Yêu Nghiệt căng mặt, nhịn cười thật vất vả.
Quần chúng ồn ào hoan hô, chỉ có Thượng Quan Lăng Mạch bất đắc dĩ lắc đầu. Dù sao cậu ta cũng chỉ muốn nhắc cô một chút, giờ mục đích đã đạt được rồi, cũng không quan tâm cô ân ái với đá lót chân. Giờ bọn họ càng ngọt ngào thì cậu làm anh trai lại càng vui vẻ.
Giờ không còn chuyện gì nữa, cậu ta có thể đi dạy Tôn Miểu Miểu lắc xúc xắc rồi nhỉ?
Yêu Nghiệt còn chưa kịp nói gì, đã thấy một bé đen mập có thể hòa cùng đêm tối tiến vào.
“Người phụ nữ xấu xa! Tôi biết cô không phải thứ gì tốt mà! Cô dám ngoại tình! Tôi phải tố cáo đôi gian phu dâm phụ các ngươi!”
Bé đen mập chỉ vào Đậu Đậu, ngón tay kia đặc biệt giống một miếng xúc xích bị nướng cháy. Phía sau cậu ta là một người trẻ tuổi vẻ mặt lấm lét vội vàng chạy vào, cong thắt lưng, nhìn “gian phu dâm phụ” trước mặt bị mắng, muốn nói lại thôi. Chẳng lẽ vị Thập điện hạ này là cái bao cỏ? Không thấy “gian phu” này chính là anh trai ruột của cậu ta? Nó là một con yêu nhỏ mới thành tinh hơn trăm năm còn có thể nhìn ra.
Sau một mảnh yên tĩnh, quần chúng nhân dân trừng mắt ngẩn ra, Hà Chính Trực vội đứng lên, “Bé à, đây chỉ là trò chơi, không phải thật đâu.”
Bé đen mập trừng mắt nhìn Hà Chính Trực, tuy rằng không có mắt nhưng cậu vẫn có khí thế!
Sau đó, cậu lấy di động gọi điện thoại, điện thoại là Tên Ngốc ở 916 cho cậu, nói cậu không tìm thấy anh trai cũng không cần khóc, gọi điện thoại là được. Cậu vẫn cảm thấy Tên Ngốc nói có lý, thế nên mới cầm điện thoại.
Trở lại chuyện chính, bé đen mập cầm điện thoại muốn gọi cho anh trai, chợt nghe Hà Chính Trực á một tiếng, “Không được nhúc nhích!”
Đứa trẻ theo phản xạ không nhúc nhích, Hà Chính Trực đi tới, đoạt di động của cậu, “Cầm lại đây, trẻ con dùng di động làm gì?”
Khí thế Hà Chính Trực như bão tố khiến bé đen mập to mắt ngơ ngác, rồi đến quầy bar, “Waiter, lấy cho nó cốc sữa!”
Sau đó đưa cậu đến cạnh chỗ người pha chế trong quầy bar, “Có gan thì cậu nhảy ra thử xem! Củ cải nhỏ!”
Bé đen mập đen mặt, nhưng dù mặt cậu có đen thì cũng không ai nhìn thấy. Bởi vì độc của cậu còn chưa giải được nên vẫn đen giống như bánh bao đen.
Hà Chính Trực vỗ tay xoay người, “Xong rồi!”
Xong lại như kẻ trộm chạy đến cạnh Đậu Đậu, “Đậu Đậu, ngài Cửu nhà em có em trai sao? Sao em trai anh ta lại đen giống hòn than vậy? Còn di động này em cầm đi, may là nó còn chưa gọi điện, nếu không người đàn ông nhà em nhất định sẽ đánh chị. Nhưng đứa trẻ kia sẽ không về nhà cáo trạng chứ?”
Đậu Đậu, “... Có đấy.”
Bởi vì…