Yêu Nghiệt đành phải mang gương mặt người qua đường mua chén rượu uống xong đi ra ngoài, rồi lại quay về, tất nhiên là ẩn thân.
‘Ly Tử An, đệ quậy đủ chưa? Nhớ rõ huynh đã cảnh cáo đệ…’
‘Không muốn ở chỗ này thì phải về Đông Hải, đệ nhớ mà.”
Ly Tử An nói một câu như vậy, sau đó quay cái mặt sưng như đầu heo nhìn Yêu nghiệt, ‘Ca bảo chị dâu đưa thuốc giải cho đệ, đệ cam đoan không đâm chọc nữa.’
Yêu Nghiệt, ‘… Đệ muốn làm gì?’
‘Đệ đâu làm gì, đệ chỉ cảm thấy... đệ như vậy rất xấu.’
Yêu Nghiệt giật giật khóe miệng, nghĩ đến gì đó, lại cảm thấy không đúng lắm. Em trai hắn ấu trĩ đã ba ngàn năm rồi, sao có thể bị Hà Giai Y đánh mấy quyền liền thông suốt được?
Chắc là lại có chủ ý báo thù kỳ quái gì đó, cho nên…
‘Muốn thuốc giải thì tự mình nghĩ cách, huynh nói rồi, chuyện này huynh mặc kệ.’
Bé đen mập co rút khóe miệng, bẹt miệng không nói rồi chơi tiếp.
Đậu Đậu ngồi xuống, Hà Chính Trực xấu hổ nhìn cô, hỏi, “Có phải thấy chán không? Hình như chị mời hơi nhiều người. Hay là chúng ta chơi người sói? Trò chơi gián điệp?”
Đậu Đậu, “…”
Hà Chính Trực tổ chức tiệc chia tay độc thân cho cô chỉ là tụ tập chơi trò chơi? Nhịp sóng não này cô không hiểu lắm. Nhưng nghĩ lại thì Hà Chính Trực cũng vừa trưởng thành không lâu, không thể phóng khoáng như mấy tên suốt ngày ăn chơi lêu lổng được.
Vì thế cô chỉ có thể miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nói, “Tùy chị, tất cả nghe chị, nhưng em chỉ ở một tiếng nữa là phải về rồi, mai kết hôn, còn phải dậy sớm trang điểm nữa.”
Hà Chính Trực gật đầu, “Ừ, chị biết, cũng chỉ còn đi KTV uống rượu đấu địa chủ thôi.”
Đậu Đậu không muốn nói. Trong đầu chỉ có bốn chữ: Bạn bè cái quần!
Có điều giờ đã muộn, ai bảo vừa rồi cô mới nói tùy cô ấy định đoạt chứ?
Đậu Đậu không vui, nhưng có người lại rất vui, ví dụ như quần chúng nhân dân xem náo nhiệt, lại ví dụ như bé đen mập.
Cuối cùng chơi hết trò người sói, gián điệp thì tập thể liền kéo nhau lên tầng hai của Dạ Sắc. Quán bar Dạ Sắc thật sự rất tốt. Tầng một bán rượu, tầng hai ca hát, tầng ba trở đi thì chỉ có người trưởng thành mới được lên. Tuy Hà Chính Trực bao hai tầng nhưng cũng không cản trở việc làm ăn của tầng ba trở đi.
Trên đường lên tầng hai, bé đen mập kéo ống tay áo Đậu Đậu, không nói gì, chỉ tội nghiệp nhìn cô.
Đậu Đậu, “... Cậu muốn làm gì?”
“Chị dâu, đệ sai rồi, đệ muốn thuốc giải...”
Thanh âm đứa trẻ mềm mại, nếu không phải có cái mặt đen thì cô nhất định sẽ dao động.
Nhưng mà cậu có! Bộ dáng vừa béo vừa đen này của cậu chính là bằng chứng cho việc cậu muốn trêu cợt cô!
“Không có.”
“Hả? Giải cái gì? Không có cái gì?”
Hà Chính Trực đột nhiên nhìn Đậu Đậu, Đậu Đậu ánh mắt chợt lóe, nói, “Nó muốn đi nhà vệ sinh, em nói em không có giấy.”
Bé đen mập giật giật khóe miệng, đặc biệt muốn im lặng: Cửu ca! Ca xem đi! Ca không quan tâm sao?
Yêu Nghiệt lắc đầu, làm như không nghe thấy: Giờ mới biết lợi hại? Sao lúc trước lại làm?
Bé đen mập nhìn ra lời ngầm của anh trai, khẽ cắn môi, quyết định giả câm điếc.
Nhưng Hà Chính Trực cũng rất nhiệt tình, “Chị có! Nào, chị đưa em đi! Miễn cho em quá nhỏ không ngồi được bồn cầu.”