Diệp Tinh Thần gọi điện cho cô, nhưng cô lại cảm thấy không chút vui vẻ ----- Anh gọi điện đến, nhất định là mắng cô.
Hà Chính Trực hít một hơi thật sâu, ấn nút nghe, “A lô?”
“Đang ở đâu?”
Diệp Tinh Thần vào thẳng chủ đề, đúng như Hà Chính Trực dự đoán, vừa mở miệng đã quở trách, “Đã hơn mười giờ rồi, em không về nhà còn ở ngoài làm gì?”
Còn gọi điện nói mấy lời vô lý này với anh, có phải nhàn quá rồi không?
Tâm tình Hà Chính Trực xuống dốc, im lặng một lát, đột nhiên mở miệng hỏi, “Diệp Tinh Thần, có phải dù thế nào anh cũng không thích em? Em cố gắng làm nhiều như vậy, sao anh vẫn luôn không nhìn thấy...”
Diệp Tinh Thần sửng sốt, “Giai Y, em say sao? Em đang ở đâu? Anh cho người đến đón em.”
Hà Chính Trực nắm chặt điện thoại, không khỏi cười khổ một chút. Để người khác tới đón cô? Tránh cô lâu như vậy, vừa mở miệng vẫn là để người khác tới đón cô?
Xem ra, trong lòng anh, cô chỉ như em gái...
“Không cần, em không say, cảm ơn.”
Sau đó cô ngắt điện thoại, nhìn thấy bé đen mập ngẩng khuôn mặt béo đen không thấy mắt nhìn cô, nhịn không được phụt một tiếng bật cười, “Đi thôi, về chơi tiếp.”
Bé đen mập kéo tay cô, không nhịn được hỏi, “Chị, chị kết hôn rồi sao?”
Hà Chính Trực, “... Chưa đâu.”
“Vậy tiếng chuông di động vừa rồi…”
“Chị đổi! Chị đổi ngay! Thế nên em giả bộ chưa từng nghe thấy nha.”
Mặt bé đen mập tối sầm, “... Dạ.”
Hà Chính Trực không thấy sắc mặt cậu không đúng, vỗ đầu đứa trẻ, nắm tay cậu đi vào KTV.
Cô cảm thấy hình như cô thất tình rồi…
Theo đuổi nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô có ý muốn lùi bước.
Trước kia, cho dù cô quậy thế nào, Diệp Tinh Thần cũng sẽ không trốn cô, ít nhất cũng sẽ không trốn lâu như vậy. Giờ xem ra, chỉ là trước kia cô chưa chạm vào điểm mấu chốt của anh thôi. Anh còn nghĩ cô chỉ là đứa nhỏ ăn nói lung tung, nghe tai trái ra tai phải, không để ý. Nhưng lần này không giống, lần này cô cho anh xem ngực, hình như thật sự có chút làm quá...
Không được! Không thể cứ buông tha như vậy! Cô cho anh xem ngực, còn không phải cho anh quen ngực nhỏ sao?
Lý thuyết thì là vậy, nhưng thực tế lại là vấn đề khác…
Xem ra, Đậu Đậu nói đúng, cô và Diệp Tinh Thần bây giờ cần phải yên tĩnh lại. Cô không thể dồn ép, không thể cứ quấn lấy anh. Bây giờ cô vẫn nên cố gắng học tập mỗi ngày tiến về phía trước thì hơn.
Hà Chính Trực bên này đã tự an ủi mình không có việc gì, bên kia Diệp Tinh Thần hoàn toàn ngỡ ngàng.
Giai Y nói gì?
Không cần đâu? Em không say? Cảm ơn?
Trước kia cô nghe nói anh cho người đến đón thì nhất định sẽ khóc lóc om sòm đòi anh phải tự mình đến. Lần này là sao?
Không phải cô muốn làm việc ngốc nghếch gì đấy chứ? Nếu không sao có thể dùng ngữ khí bình thản vậy được?
Diệp Tinh Thần lo lắng không thôi, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì. Một đám cún tăng ca nhìn boss đen mặt đốc thúc họ họp bàn thảo luận vấn đề, nhất thời không dám nói chuyện.
Diệp Tinh Thần bỏ di động xuống, gọi thư ký lại hỏi tiến độ các hạng mục, xác định có thể hoàn thành đúng hạn thì phất tay nói, “Nghỉ đi! Sau khi kết thúc hạng mục này, cho mọi người nghỉ hai ngày.”
Nói xong không đợi quần chúng tăng ca hưng phấn, đã lấy áo khoác vội vàng đi vào thang máy. Vừa đi vừa gọi điện thoại cho đứa em trai ngốc nhà mình.