Thị trưởng Hà nói những điều này cho anh, chính là đứng ở góc độ một người cha, không hy vọng con gái mình chịu thêm chút tổn thương nào nữa. Ông hy vọng anh đừng cự tuyệt cô, nếu có cự tuyệt cũng nên cẩn thận ôn nhu.
“Con bé còn nhỏ tuổi, mối tình đầu chớm nở nên không hiểu chuyện, không rành thế sự. Nó sẽ lớn lên, khi lớn lên rồi sẽ tỉnh ngộ, tự nhiên sẽ không quấn lấy cháu nữa.”
Thị trưởng Hà nói với anh như vậy, hy vọng anh có thể thỏa mãn khát cầu nhỏ của một người cha.
Sao anh có thể không đồng ý đây?
Cô gái nhỏ như vậy, cởi mở khiến người ta đau lòng. Anh yêu thương như em gái cũng là điều nên làm thôi.
Chỉ là nhiều năm qua như vậy rồi, cô vẫn chấp nhất theo đuổi anh, thậm chí ngoài dự đoán của mọi người cho anh xem... xem thân thể ngây ngô của cô.
Cô gái mười tám tuổi, ngực mới bắt đầu phát dục. Gầy teo, nho nhỏ, hạt đậu đứng lên, hồng hồng mềm mại.
Anh không nhớ lúc ấy mình xách cô từ khách sạn ra ngoài nhét lên xe cho người đưa về thế nào.
Anh chỉ nhớ anh trở lại khách sạn, ngồi bên cửa sổ sát đất, hút hết một bao thuốc lá.
Anh nghĩ, có lẽ cô đã trưởng thành, anh không cần bận tâm cô còn nhỏ tuổi nữa, đã là lúc nên cho cô nhận rõ sự thật.
Tình yêu của tuổi trẻ, đa số đều là xúc động.
Cô đối với anh có lẽ chỉ là si mê nhất thời, có lẽ là lâu dần thành quen. Loại tình cảm này, sao có thể là thật chứ?
Vì thế anh bắt đầu trốn tránh, vừa trốn đã hai tháng trôi qua rồi.
Lúc đó, anh gọi điện cho thị trưởng Hà, thị trưởng Hà nghe xong không nói gì, chỉ nói vì ông ích kỷ mà lỡ dở nhiều năm của anh như vậy, thật xin lỗi!
Lúc ấy anh sửng sốt, không biết thị trưởng Hà đang nói gì.
Làm lỡ? Khi nào anh bị lỡ dở?
Anh vừa hỏi vậy, thị trưởng Hà liền cười, đếm trên đầu ngón tay, nói anh đã hai mươi tám tuổi rồi.
Lúc này anh mới giật mình nhận ra, thì ra thị trưởng Hà nói anh hai mươi tám còn chưa kết hôn, là bận tâm đến câu hứa hẹn với ông năm đó?
Không, cũng không phải!
Đứa nhỏ giống anh, có người nào kết hôn sớm chứ?
Nghe thị trưởng Hà nói vậy anh mới giật mình phát hiện… À, thì ra anh đã sớm qua tuổi kết hôn.
Sau đó lại cảm khái thời gian năm tháng như thoi đưa, nhiều năm như vậy, anh lại không cảm thấy mình nên tìm nửa kia trải qua một đời. Chờ Giai Y không còn khăng khăng một mực nữa, anh cũng nên tìm người chung thân thôi.
Thị trưởng Hà cười không nói, trước khi ngắt điện thoại, chỉ nói mình già rồi, không quan tâm được chuyện người trẻ nữa, để anh tự nghĩ cách.
Anh thầm nghĩ, còn có thể làm gì đây, cứ trốn trước đã.
Cô gái tuy tùy tiện nhưng cũng không ngốc, anh trốn lâu vậy, cô còn không biết anh có ý gì sao?
Hai tháng này, anh tìm cho mình rất nhiều việc, chỉnh đốn công ty, tiếp nhận hạng mục, tất cả mọi chuyện đều tự mình làm. Anh cần thời gian quên đi việc kia, quên đi hai nụ hoa lộ ra trước mặt anh thế nào. Giai Y là em gái anh nhìn từ nhỏ đến lớn, sao có thể ----- Giai Y là em gái anh, cũng chỉ là em gái mà thôi!
Giờ thật vất vả cô mới không theo đuổi anh nữa, anh nên vui mới đúng.
Thị trưởng Hà nói rất đúng, cô lớn rồi, sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cô sẽ không quấn quít anh nữa…
Diệp Tinh Thần không tự giác ôm thật chặt người trong lòng, thở dài, rồi chậm rãi buông ra, “Anh đưa em về.”
Hà Chính Trực đã mơ màng ngủ, nghe được hai chữ về nhà, gật gật đầu, dựa vào lòng anh im lặng.
Diệp Tinh Thần hạ thấp lưng ghế, cuốn chặt áo gió trên người cô, nhấn chân ga, phóng đi...