Đậu Đậu nghe vậy sửng sốt, mãi đến khi Yêu Nghiệt gõ trán cô một cái rồi biến mất, lúc này mới phản ứng được__ Cô tự do?
Nếu cô không nghe sai thì đây là giai điệu tự do nha!
“Á! Mình tự do rồi!”
Đậu Đậu nhảy nhót trên sô pha, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt Yêu Nghiệt tràn đầy tức giận, chớp mắt liền như quả cà tím đông lạnh. Mẹ kiếp!
“Không phải anh đi rồi sao?”
Yêu Nghiệt tức đến bật cười, “Em như vậy, sao anh có thể yên tâm rời đi?”
Đậu Đậu cúi đầu nghịch ngón tay, “…”
Lòng bàn tay nặng nặng, trong đó có thêm hai viên linh thạch lớn như nắm tay, Đậu Đậu kinh ngạc ngẩng đầu, “Cho tôi sao?”
“Ừ.”
“Tất cả đều cho tôi sao?”
“Ừ,” Yêu Nghiệt bất đắc dĩ, “Còn nữa, em đừng động tí lại nhảy lên, động thai khí thì chỉ em khó chịu thôi.”
“Hi hi hi, biết rồi biết rồi.”
Lúc trước Yêu Nghiệt cũng cho cô hai viên, đã dùng hết từ lúc tẩy tủy rồi. Cô vẫn đang nghĩ có nên xin hắn một viên nữa không, nhưng lại không dám nói. Ai biết hắn lại muốn ký kết hiệp ước bất bình đẳng gì nữa chứ! Yêu Nghiệt chết tiệt, một lời không thích lại động khẩu! Một lời không thích lại động khẩu! Dấu răng trên người cô còn chưa mất hết đây này!
Hì hì hì, giờ tốt rồi, không cần cô xin hắn cũng cho.
Yêu Nghiệt vô lực xoa đầu cô, “Sao anh cứ có cảm giác như mình nuôi con gái vậy?”
“Cút! Ai là con gái anh? Đừng chiếm tiện nghi của tôi!”
“Được, không chiếm. Mấy ngày nay em ngoan ngoãn đến trường đi. Thánh Phong mới có chuyện, Cục bắt yêu vẫn nhìn chằm chằm, nơi đó là an toàn nhất.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Ừ! Vậy hôn một cái!”
Đậu Đậu, “…”
Vừa rồi vẫn là bộ dáng nam thần Yêu Nghiệt, sao đột nhiên lại high rồi? Đổi nhân cách cũng quá nhanh, như gió lốc vậy.
Yêu Nghiệt nâng cằm cô lên hôn một cái, Đậu Đậu mặt không biểu tình, “Anh như vậy, đặc biệt giống bệnh xà tinh*.”
(Bệnh xà tinh: điên)
“Anh chính là xà tinh nha~”
Yêu Nghiệt không thèm để ý, phất tay với cô, xoay người biến mất trong hư không. Để lại Đậu Đậu vẻ mặt mơ hồ nghĩ, chẳng lẽ xà tinh đều có tật xấu này? Gia tộc di truyền?
Đậu Đậu lo lắng không thôi, vỗ vỗ bụng nói, “Hai đứa không được học theo hắn nghe chưa!”
Sau khi nói xong liền sửng sốt. Cô đang làm cái gì đây? Hai tên trứng nhỏ xấu xa này cũng sẽ bị Yêu Nghiệt mang đi. Bọn chúng có bệnh xà tinh hay không cô cũng đâu xen vào được đâu?
Đậu Đậu giật tay ra giống như bị bỏng. Thế mà sắp quen rồi? Đáng sợ! Cô nên đi cắt tóc để an ủi nỗi sợ hãi này thì hơn…
Sáng sớm hôm sau, Đậu Đậu đổi mới vui vẻ đến trường. Mười triệu lần trước lừa Sở Ngọc Bình kia đều ở chỗ cô, không tiêu không được, không tiêu thì sau một tháng sẽ không còn nữa. Cho nên cô rất tùy hứng vung tiền như rác, thứ mặc trên người đi trên chân, tất cả đều là hàng hiệu. Ít hơn bốn chữ số thì cô sợ cọ rách làn da non mềm của cô.
Lời vô nghĩa không nói nhiều, giờ cô muốn làm chói mù con mắt hợp kim của mọi người!
Lớp 10/1 đã đến hơn nửa, Đậu Đậu nghênh ngang đi vào, đặt túi sách lên bàn chờ mọi người hét lên. Nhưng mà cô đợi một lúc, vậy mà không một người để ý đến cô.
Đang lúc Đậu Đậu hoài nghi cuộc đời thì Lý Lượng thu bài tập vừa lúc đến chỗ của Vương Yên Nhiên, liền liếc mắt nhìn cô.
Sau đó mắt hạt đậu nhíu lại, cười đến đáng khinh, “Bạn này, chưa gặp cậu bao giờ, cậu là học sinh mới chuyển trường đến lớp chúng ta sao?”
Đậu Đậu, “…”
Không nhận ra luôn?
Trong lúc Đậu Đậu đang nghi ngờ thì Vương Yên Nhiên nói một câu đã trực tiếp khẳng định suy nghĩ của cô.
“Lý Lượng, cậu đừng làm mất mặt được không? Vừa nhìn thấy gái xinh là đi không vững rồi!”
Sau đó lại nói với Đậu Đậu, “Đây là lớp 10/1, cậu đi nhầm lớp à?”