“Kim Đậu Đậu! Cô không cần nói dối! Cô là yêu quái! Là yêu tinh hại người! Nếu không phải cô sử dụng yêu pháp thì hôm nay người xấu mặt chính là cô!”
Đường Lưu Ly vừa nói ra lời kia, Đường Linh Lung lại cho cô ta thêm một bạt tai, “Nói bậy gì đó! Mau mặc quần áo vào!”
Đường Linh Lung nói xong, luống cuống tay chân mặc lễ phục lên người Đường Lưu Ly.
Nhưng quần áo vừa tiếp xúc lên người, Đường Lưu Ly lại run lên, “Em… em không mặc. Quần áo này… quần áo này đốt người!”
“Em nói hươu nói vượn gì đấy? Quần áo này sao có thể đốt người?”
Bộ lễ phục kia trong tay Đường Linh Lung không khác gì quần áo bình thường, nên cô ta không thể lý giải tâm lý của Đường Lưu Ly.
Đường Lưu Ly khó giải thích, không muốn chịu tội, không muốn xấu mặt, chỉ có thể vừa khóc vừa nói, “Chị, dẫn em đi, mau dẫn em đi! Kim Đậu Đậu là yêu quái! Cô ta là yêu quái!”
Vừa nói chuyện, vừa kéo nốt hai kiện nội y trên người xuống. Cô ta thề cô ta tuyệt đối không muốn làm như vậy! Nhưng cô ta không thể trơ mắt nhìn mình bị yêu thuật của Kim Đậu Đậu nướng cháy!
Nhưng mà sao cô ta có thể chết cháy chứ?
Cô ta cởi quần áo ra, một thân làn da sáng loáng nhìn rất bình thường!
Cả lễ đường loạn lên, người lớn tuổi còn có thể duy trì bình tĩnh tao nhã tiếp tục hóng chuyện, người trẻ tuổi lại không an vị được, đều lấy điện thoại ra chụp.
Đây là lần thứ hai! Đây là lần thứ hai Đường nhị tiểu thư cởi quần áo trước mặt mọi người! Không phải cô ta cuồng trần truồng chứ?
Không đúng, chắc là bệnh thần kinh!
Nếu không sao cô ta lại nói mấy lời linh tinh vớ vẩn thế chứ? Còn nói quần áo có vấn đề, nhưng bọn họ thấy quần áo kia hoàn toàn không có vấn đề gì!
Thấy sự tình càng nháo càng lớn, Đường Linh Lung lập tức lấy áo choàng của mình khoác cho Đường Lưu Ly. May là cô ta sợ lạnh mang theo áo choàng, nếu không chuyện này không có cách nào giải quyết.
Giờ thì hay rồi, tất cả người lớn đều thấy trò cười của Lưu Ly, sau này Lưu Ly khó mà gả đến nhà giàu có được!
“Sớm biết vậy, dù thế nào chị cũng không đưa em đến đây!”
Đường Linh Lung mắng một câu, nghiêm mặt lấy áo choàng bao Đường Lưu Ly đi ra ngoài. Qua chuyện hôm nay, cô tuyệt đối không giúp đứa em này lần nào nữa. Cô đã lập gia đình, không thể cứ giúp nó giải quyết cục diện rối rắm được.
Quần chúng xem diễn tránh đường, để chị em Đường gia ra ngoài, cả đoạn đường đều nhìn với ánh mắt khác thường. Người Đường Lưu Ly lại bắt đầu nóng, đã muốn xé rách áo choàng ra. Đường Linh Lung bắt được tay cô ta, quát, “Lâm Lang, còn không mau gọi lái xe đến!”
Đường Lâm Lang sợ run người, vội vàng gọi điện cho lái xe. Lái xe Đường gia tới rất nhanh, vừa nhìn thấy tình hình này liền lập tức cúi đầu. Đường Linh Lung cùng Đường Lâm Lang đưa Đường Lưu Ly lên xe, vừa lên, Đường Lưu Ly lập tức cởi áo choàng trên người ra.
Lái xe liếc mắt một cái bèn lập tức cứng ngắc nhìn qua chỗ khác.
Vẫn là câu kia, phi lễ chớ nhìn!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhị tiểu thư làm sao vậy? Sao lại cởi sạch? Nhất định là bệnh tâm thần! Nhất định là thế!
Thấy vậy, Đường Linh Lung không dám trì hoãn, giục Đường Lâm Lang lên xe, vừa lên đã gọi điện cho người trong nhà.