Bà lão dùng ngọn nến chiếu sáng cảnh vật trước mặt, dưới nền đất sâu, cây cối sinh trưởng quỷ dị và sum suê. Trên cây kết trái, trái trong suốt sáng bóng, giống như chỉ cần gió thổi qua là có thể phát ra tiếng leng keng vui tai.
Thanh La muốn tới hái, nhưng lại bị Xà Ảnh nắm cổ tay.
Cô không thấy đồ gia truyền kia nhưng anh thấy rồi, giống hệt trái cây trên cây này. Lỡ như thứ này không thể hái loạn thì sao?
“Có thể hái, thậm chí có thể ăn.”
Bà lão vừa nói vậy, Thanh La liền đưa tay lên. Thứ kia thật lạnh, cảm giác như cầm vào ngọc thạch, bên trong có không ít chất lỏng màu xanh biếc. Thanh La hái hai lần vẫn chưa được, xấu hổ thu tay lại, dời mắt quan sát bốn phía. Chỗ này không đến bốn mét vuông, xung quanh đều là những văn tự không rõ.
Bà lão để họ tùy tiện quan sát, thật lâu sau mới nói, “Nhỡ kỹ chưa?”
Xà Ảnh gật đầu, Thanh La lại lắc đầu, “Chuyện là… chúng tôi có thể chụp ảnh không?”
Tuy Xà Ảnh vẫn luôn nói trí nhớ anh tốt, nhưng lỡ như anh không nhớ hoặc nhớ nhầm thì sao? Chụp cái ảnh chắc là không sao chứ? Không phải bà đã để bọn họ thoải mái xem hay sao?
“Chụp… chụp ảnh?”
Bà lão co rút khóe miệng, nghĩ đến mấy thứ đồ thấy được mấy ngày nay, bà không thể ngờ con yêu này lại đưa ra yêu cầu vô sỉ như thế!
Quả nhiên, chủ thế nào thì sẽ có thuộc hạ dạng đó!
Nếu không phải vì muốn Phi Nhi sớm ngày về Ma tộc thì bà không thèm ở đây vô nghĩa với bọn họ. Nhưng những phù chú này thật sự không thể chụp, lỡ như con yêu kia xem xong mà hiểu thì sẽ thành chướng ngại cho Phỉ Nhi về Ma tộc. Nhưng không cho chụp, bọn họ sẽ biết những đoạn phù chú này rất quan trọng. Đến lúc đó hắn tự đến, tìm người khác xem giúp, vậy chẳng phải những phù chú của bà sẽ thất bại trong gang tấc sao?
Bên nào nặng bên nào nhẹ, bà lão lập tức quyết định, “Cứ thoải mái chụp đi.”
Bà lão đi quanh gốc cây trái ba vòng phải ba vòng, trước khi bất tỉnh chỉ nói một câu.
“Nhớ đưa bà lão này về phòng ngủ.”
Thanh âm kia rất trẻ, còn mang theo chút lạnh lẽo, hoàn toàn khác thanh âm già nua của bà lão.
Hai con yêu liếc nhau, đưa mắt nhìn lên thân cây. Thanh âm của người phụ nữ vừa biến mất thì cái cây cũng dần dần chút chìm xuống. Nền gạch dưới chân rõ ràng vẫn cứng, nhưng cái cây chìm xuống như chìm trong nước, không bị nền gạch gây trở ngại chút nào.
Thanh La đối mặt với Xà Ảnh, không hẹn mà cùng đi lên trước, mỗi người túm một quả. Đáng tiếc trái cây kia giống như một thể với đại thụ, dù hái thế nào cũng hái không xuống. Thấy đại thụ biến mất càng lúc càng nhanh, hai người không hẹn cùng buông tay, túm lấy quả lớn nhất, mãi đến lúc đại thụ hoàn toàn chìm xuống mới hái ra được. Đại thụ vừa biến mất, cả không gian bắt đầu thu nhỏ lại.
Xà Ảnh nhìn bà lão té xỉu trên đất, khiêng lên kéo Thanh La ra ngoài.