Đậu Đậu khó hiểu, “Vì sao?”
“… Ông ta ầm ĩ muốn gặp em, bây giờ đang hờn dỗi ở phòng khách lầu một.”
Đậu Đậu, “... Vậy sao anh không gọi em dậy?”
“Em còn chưa ngủ đủ, ông ta thích chờ thì cho ông ta chờ đi.”
Một mình đến được rồi, lại còn kéo theo Lạc Lê? Ông ta muốn làm gì? Ảnh hưởng tình cảm vợ chồng bọn họ à? Quả thực là tâm địa độc ác! Không cho ông biết điều thì không thể yên ổn lòng dân!
Lúc trước chỉ hố đồ đệ quả thực là tiện nghi cho ông ta, lúc này phải hố cả ông ta và sư thái Bạch Chỉ, như vậy xem ông ta còn có thể ra vẻ nghiêm trang quở trách được không!
Yêu Nghiệt nghiến răng nghiến lợi, Đậu Đậu thấy vậy liền biết nam yêu bụng dạ hẹp hòi này lại nghĩ ra biện pháp hãm hại sư phụ cô đây mà.
Nhưng sư phụ cũng thật là, bọn họ sinh cả con rồi, kết hôn là chuyện rất bình thường, ông làm loạn cái gì chứ! Còn dẫn sét đánh người đàn ông nhà cô?
Vậy không thể trách họ được.
Đậu Đậu thay quần áo mang giày, vừa xuống lầu đã hiểu tại sao người đàn ông nhà mình lại giận.
Ngoại trừ lão già mất nết đầu đầy tóc như mì tôm… còn Lạc Lê?
Tình huống gì đây?
Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt nhíu mày, “Nghe nói là dẫn đường, em tin không?”
Đậu Đậu, “... Ha ha.”
Cô còn có thể nói gì?
Lão già mất nết liền vỗ bàn, mì ăn liền trên đầu đong đưa, “Kim Đậu Đậu! Con nói xem, cái cô gái cởi quần áo hôm qua có phải là con làm không?”
“Đúng vậy, làm sao ạ?”
“Sao con có thể làm như vậy? Con làm vậy là hủy cả đời người ta!”
Đậu Đậu ngoáy lỗ tai, đi đến tủ lạnh rót chén nước uống, “Cô ta hại con trước, con trả thù, đây không phải là người dạy con sao.”
Mặt lão già mất nết rất khó coi, “Nhưng cô ta điên rồi! Việc này quá nghiêm trọng!”
Đậu Đậu rất kinh ngạc, “Điên rồi? Vậy càng tốt, xong hết mọi chuyện. Nhưng tố chất tâm lý của Đường Lưu Ly kém như vậy sao? Lần trước thoát y cũng đâu có điên.”
Cô lơ đễnh cầm hai chai nước đi qua, đặt trước mặt lão già mất nết và Lạc Lê. Mặc dù Lạc Lê mặc trang phục thoải mái nhưng cũng không thể che được hơi thở quân nhân trên người, dáng ngồi cao ngất, chưa từng thả lỏng.
Hắn nhìn Đậu Đậu để nước xuống, nhìn theo cánh tay cô lên trên, dừng trên mặt cô. Vẫn đơn thuần thẳng thắn như vậy, hình như không khác gì lúc trước. Có một điều không giống là cô đã kết hôn rồi, kết hôn với một con yêu. Hôm qua hắn còn gửi lời chúc phúc cô.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lạc Lê gợi lên nụ cười không rõ, “Hôm qua kết thúc buổi lễ gặp đại sư Vân Tung ở hiện trường hôn lễ, ông muốn gặp em, vì thế anh tra bất động sản dưới tên em thì tìm được đến đây.”
Đậu Đậu gật đầu, sau đó không muốn không khí xấu hổ liền hỏi, “Nhược Nam thế nào? Chị Xuân Hoa với con chị ấy sao rồi?”
“Vẫn tốt, Nhược Nam bận quá nên không tới được. Xuân Hoa vẫn vậy, nhưng thằng nhóc Triệu Lăng Vân kia cả ngày nhao nhao đòi tìm con gái em chơi.”
Đậu Đậu ừ một tiếng, sau đó nhìn lão già mất nết, “Tới tìm con khởi binh vấn tội sao?”
Mặt già lão già mất nết đỏ lên, “Trước khởi binh vấn tội sau thì khác!”
“Vậy người có thể không cần nói, con có tội, nhưng con không làm sai!”
Lão già mất nết giận đến râu cũng nhếch lên, cắn răng, chỉ có thể nói thẳng, “Bạch Chỉ đã gửi thư chiến rồi.”