“Sư thái Bạch Chỉ muốn khiêu chiến với Kim Đậu Đậu, hiện tại vợ tôi cũng tên Kim Đậu Đậu.”
Vân Tung sửng sốt, sau đó vỗ tay ba phát, “Đúng vậy! Sao ta lại không nghĩ tới!”
Đậu Đậu, “… Bởi vì người ngốc.”
Nhưng Yêu Nghiệt đồng ý cô vào giúp vui sao? Chuyện này kì lạ à nha.
Đậu Đậu nghi ngờ nhìn, chỉ thấy Yêu Nghiệt chớp mắt nhìn cô, dáng vẻ bản cục cưng đã có một bụng ý xấu.
Được rồi, cô nhớ ra rồi.
Lúc trước Lăng Đầu Thanh tới núi Đạo Vương đưa thiệp mời, hình như Yêu Nghiệt đã nói một câu, muốn để lão già mất nết và sư thái Bạch Chỉ hì hì hì, ừ, tin tức lớn đây.
Đến lúc đó, đám sư huynh đệ của cô có thể quang minh chính đại nuôi hồ ly rồi!
Haiz, không dám nghĩ, nghĩ đến lại thấy người đàn ông nhà mình thật vĩ đại!
Vì sáu giới hài hòa, vì chúng sinh bình đẳng! Hội trao đổi bắt yêu này, phải đi!
Vì thế đến lúc lão già mất nết hỏi ý cô, cô liền không ngừng đồng ý, “Được được được, đi đi đi, người cứ yên tâm! Thắng thì khó nắm chắc, nhưng thua thì con biết! Cùng lắm thì người đáp ứng núi Vân Đài một điều kiện.”
Lão già mất nết, “...”
Lạc Lê, “... Đáp ứng núi Vân Đài một điều kiện? Điều kiện gì?”
“Đương nhiên là… Khụ, không có gì, sư thái Bạch Chỉ chưa nói thì chúng ta làm sao mà biết. Có lẽ là liên hôn núi Vân Đài và núi Đạo Vương của chúng ta cũng không chừng.”
Đó là chuyện tuyệt đối không xảy ra, bởi vì sư thái Bạch Chỉ là vì Thiến Vấn mà tới đó. Nhưng Đậu Đậu không biết là sư thái Bạch Chỉ liên tiếp thua, nên lúc này đã không còn chủ ý với Thiên Vấn nữa.
Cũng do Đậu Đậu miệng quạ đen, thuận miệng nói có lẽ thế mà lại thành thật: Bà ta thật sự muốn núi Vân Đài và núi Đạo Vương làm thông gia!
Nhưng đây là chuyện sau này, bây giờ Đậu Đậu còn không biết.
Cô vừa đáp ứng đi hội trao đổi bắt yêu, lão già mất nết liền thở ra, sau đó cao thấp đánh giá cả căn phòng, vừa lòng gật đầu.
“Chỗ này được, ta ở lại vài ngày, lần trước đến còn chưa gặp cháu trai đâu, lần này phải nhìn thật rõ!”
Đậu Đậu, “… Người đúng là không coi mình là người ngoài.”
“Đương nhiên!”
Lão già mất nết làm bộ vô tư, xong lại nhìn Lạc Lê, “Được rồi, cậu về đi, cảm ơn cậu đã đưa ta đến đây! Haiz, thật là đứa nhỏ tốt! Đáng tiếc đồ đệ ta mắt mù, lại yêu thích con yêu.”
Đậu Đậu, “…”
Nghe xem ông nói gì đi? Được rồi không có việc gì cậu về đi? Thế mà ông còn nói cô dùng xong rồi bỏ, ông mới dùng xong rồi bỏ ok!
“Sư phụ, ở nhà con mà còn giám sỉ nhục người đàn ông của con, không thích hợp lắm đâu.”
Lão già mất nết cười gượng hai tiếng, vừa đi lên lầu vừa hỏi, “Bọn nhỏ đâu?”
Đậu Đậu, “... Tầng hai, phòng đồ chơi.”
Xong lại nhìn Yêu Nghiệt, “Anh thấy sao?”
Yêu Nghiệt nhướn mi, “Anh cảm thấy rất tốt.”
Ngoài mặt thì hắn nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ: Ở! Ông cứ ở đây đi, ông ở càng lâu, núi Đạo Vương càng ngày càng nhân yêu hài hòa.
Đợi mười ngày nửa tháng sau đến hội trao đổi bắt yêu, tới lúc đó đồ đệ muốn dừng cũng không dừng được, những người khác còn có thể không biết chuyện gì xảy ra sao?
Vì thế Yêu Nghiệt vui vẻ đồng ý cho lão già mất nết vào ở, xong lại nhìn Lạc Lê toàn bộ quá trình đều không có cảm giác tồn tại, “Cần tôi đưa anh ra ngoài sao?”
Lạc Lê nhìn Đậu Đậu, lại nhìn lão già mất nết, cuối cùng dừng lại trên người Yêu Nghiệt, “Không cần.”
Hắn đã bị KO hoàn toàn, nếu nói lúc Đậu Đậu kết hôn hắn nên hết hi vọng, thì chuyện Vân Tung đại sư cam chịu hôn nhân của hai người kia thì hắn không chết tâm cũng phải chết tâm.