‘Cho cô ta ăn đan dược thành tiên?’ Yêu Nghiệt cạn lời lắc đầu, ‘Vậy cũng phải do cô ta cam tâm tình nguyện!’
‘Chị ấy sẽ cam tâm tình nguyện!’ Ly Tử An quật cường nói.
Đương nhiên cậu biết cho dù cậu theo đuổi chị Y Y thì cũng không thể thể lập tức cưới, nhưng cậu không muốn buông, ‘Ca, ca có thể thích Ma tộc, đệ thích một người thường thì sao không được chứ?’
Yêu Nghiệt sửng sốt, lại thở dài, ‘Trong lòng cô ta đã có người thích, đoạt người không phải hành vi quân tử.’
‘Quân tử? Ca giết Đông Hải là hành vi quân tử? Làm cho chị dâu có bầu trước là hành vi quân tử? Phá hủy một đời nhân duyên của chị dâu cũng là hành vi quân tử sao?’
Ly Tử An hỏi liên tiếp làm Yêu Nghiệt không biết chống đỡ thế nào.
Đúng, cách làm của hắn từ trước tới giờ cũng không phải là hành vi quân tử, duyên phận của hắn và vợ cũng là do hắn không từ thủ đoạn cưỡng cầu. Cho nên hắn không có tư cách yêu cầu Ly Tử An làm những chuyện quân tử nên làm.
Yêu Nghiệt im lặng, nhìn Đậu Đậu, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn cũng không có biện pháp.
Đậu Đậu cầm tay hắn: Không sao, chị Hà ở bên cạnh ai cũng tốt.
Cô muốn Yêu Nghiệt xen vào là vì cảm thấy chị Hà có thể thích Diệp Tinh Thần nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, cứ bỏ lỡ thì thật đáng tiếc. Hơn nữa lại thêm nguyên do từ Tên Ngốc, cùng với tính tình Ly Tử An này như trẻ con không đáng tin cậy, cho nên…
Nhưng giờ ngẫm lại, Ly Tử An phát giận gây sự là tính tình trẻ con, nhưng đó là do cậu còn chưa trưởng thành, mà tính bám người của cậu thật sự là quá mạnh. Một đứa trẻ con có thể chấp nhất thích một người như thế, kỳ thật cũng là chuyện rất giỏi. Không thể vì cậu ở nhân giới có thể biến thành bộ dáng người lớn mà lấy tiêu chuẩn người trưởng thành đến đánh giá cậu được đúng không?
Trong nháy mắt, lập trường của Đậu Đậu liền thay đổi: Từ giúp anh Diệp biến thành vừa hóng chuyện vừa bình tĩnh khoanh tay đứng nhìn.
Hình như Tên Ngốc cũng ý thức được, vì thế lùi ra sau, yên lặng rời xa hiện trường.
Ly Tử An vẫn còn kéo góc áo Hà Chính Trực, dùng hết sức lực toàn thân, không muốn buông ra chút nào.
Hà Chính Trực nhìn cậu thật lâu, thở dài, “Tôi biết... cậu thích tôi, nhưng tôi không thích cậu, người tôi thích là người vừa mới quay đầu rời khỏi kia, thích rất nhiều năm rồi.”
Ly Tử An cúi đầu, ngón tay càng nắm càng chặt.
Hà Chính Trực thở dài, “Chúng ta mới gặp nhau mấy lần? Sao cậu có thể xác định là cậu thích tôi?”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Hà Chính Trực cũng thấy sửng sốt.
Quen thuộc, rất quen thuộc, lần đầu tiên cô thổ lộ cùng Diệp Tinh Thần thì anh cũng như cười như không nói như vậy.
Lúc ấy cô nói thế nào?
Cô nói, “Em thích anh, lần đầu tiên thấy anh đã thích!”
“Em thích chị, lần đầu tiên thấy chị đã thích!” Ly Tử An bình tĩnh nói, sợ Hà Chính Trực không tin còn vội vàng bổ sung, “Em nói thật! Chị Y Y, tin tưởng em, em sẽ chứng minh cho chị thấy!”
Hà Chính Trực chấn động, nhìn Ly Tử An, tựa như thấy được mình lúc trước.
Rốt cục cô cũng hiểu được tâm tình của Diệp Tinh Thần lúc đó.
Bị một đứa nhỏ đột nhiên thổ lộ, thì ra là như thế…