Buồn cười? Bất đắc dĩ? Không biết nói gì? Không, cũng không phải, cô chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười.
Đây là cảm giác của Diệp Tinh Thần lúc ấy sao?
Cho nên anh vẫn luôn mỉm cười thiện ý, coi cô như trẻ con quấy đảo, xoa xoa đầu cô, sau đó xoay người bước đi.
Trong lòng Hà Chính Trực có chút bi thương, đột nhiên hiểu được nguyên nhân mấy năm nay Diệp Tinh Thần không chịu tiếp nhận cô: Anh coi cô là trẻ con, coi lời cô nói như lời của một đứa trẻ.
Im lặng một phút đồng hồ, Hà Chính Trực hít sâu một hơi, “Xin lỗi, tôi cự tuyệt. Cho dù cậu nghiêm túc thì tôi cũng cự tuyệt!”
Sau đó cô mạnh mẽ đẩy tay Ly Tử An ra, cho dù không cẩn thận cào ra vết thương cũng không mềm lòng.
Bởi vì cô biết, nếu lúc trước Diệp Tinh Thần nói lời cự tuyệt cô thì cô sẽ không kiên trì lâu như vậy. Anh không nên, cũng không thể cứ dịu dàng với cô như vậy. Điều này làm cô ôm ảo tưởng, cảm thấy cô trong mắt anh là khác biệt.
Bây giờ cô cự tuyệt quyết đoán không để lại một ý niệm khác nào. Không thể ở bên nhau thì không được cho đối phương hy vọng. Cho dù đối phương là trẻ con thì cũng không nên mập mờ thế nào cũng được!
Hà Chính Trực không thể không thừa nhận, lúc từ chỗ Ly Tử An mà cảm nhận được ý nghĩ của Diệp Tinh Thần lúc trước, trong nháy mắt đó... cô thấy hận anh.
Hận anh xem cô là trẻ con!
Hận anh không tin tình cảm của cô!
Hận anh rõ ràng không thích cô lại vẫn luôn cho cô hi vọng!
Không biết khi nào, trên mặt Hà Chính Trực đều là nước mắt, nóng bỏng rơi trên tay Ly Tử An.
Cô còn không biết, vẫn kéo tay Ly Tử An ra.
Ly Tử An nhìn chằm chằm vết máu và nước mắt trên mu bàn tay, ngẩn người một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng buông tay.
“Em sẽ chờ, đời này không được thì đời sau. Em có một sinh mệnh rất dài, còn dư dả kiên nhẫn... Chị Y Y, chị là của em, chị trốn không thoát đâu.”
Trong nháy mắt kia, vợ chồng mới cưới và Tên Ngốc đều ngơ ngác.
Không biết có phải ảo giác của họ không, nhưng họ không hẹn mà đều cảm thấy---- Ly Tử An đã trưởng thành rồi.
Nhưng trong chớp mắt, cậu lại nở nụ cười trẻ con với Hà Chính Trực, “Chị Y Y, em sẽ chờ! Đến lúc đó chị muốn chơi gì em cũng sẽ chơi với chị, chị muốn ăn gì em sẽ mua cho chị!”
Hà Chính Trực tránh ánh mắt cậu, thậm chí sợ quá mà chạy đi. Cô không biết vì sao mình lại có cảm giác kỳ quái này, có lẽ là vì cô đã từng kiên định như vậy nói chuyện với Diệp Tinh Thần.
Cô anh có thể chờ em lớn lên không, chờ em trưởng thành, em gả cho anh, nấu cơm cho anh, giặt quần áo, sinh con, cùng anh đến những nơi thú vị, cùng anh ăn những món ăn ngon...
Rõ ràng là lời thề chân thật, nhưng thì ra ở trong mắt anh chỉ là lời nói vui đùa bình thường.