Cho nên sao anh lại không hiểu tâm tư của Lisa? Chẳng qua xem xét cô còn làm được việc nên anh giả bộ không hiểu.
Nói đến diễn kịch thì người thường sao có thể bằng anh?
Ít nhất trong mắt quần chúng bình thường, anh vẫn là Diệp đại thiếu tao nhã bình dị gần gũi. Anh tâm tư đen tối như thế, thủ đoạn độc ác như thế, cho nên mới không kìm lòng được bị em gái nhỏ hấp dẫn?
Lúc mới gặp, cô chỉ hơn mười tuổi, như nụ hoa đơn thuần đáng yêu, trong mắt lóe lên ánh sáng yêu mến.
Bởi vậy anh mới muốn bảo vệ cô, mới yêu thương cô giống như em gái.
Anh không kháng cự được ánh mắt đơn thuần, hy vọng cô vĩnh viễn đều cười như vậy. Có lẽ thật sự là mệnh đã định sẵn, thực vật mọc chỗ tối mới có thể liều mạng khát vọng ánh mặt trời.
Lúc trước anh cẩn thận trốn tránh, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ là do sợ ánh mặt trời kia chỉ quan tâm ngắn ngủi, không dễ dàng dừng lại vì anh nhỉ?
Bây giờ ánh mặt trời quyết định rời đi thì anh lại không nhịn được khát vọng nho nhỏ trong lòng, muốn cô ở lại… Chỉ có giữ cô lại, anh mới có thể xua đi đen tối trong lòng, tiếp tục làm thực vật cố gắng hướng tới mặt trời.
Trên vai đột nhiên bị đập rất nhiều, Diệp Tinh Thần hơi mở mắt, em gái nhỏ mặt đỏ bừng nhìn anh, thanh âm xấu hổ như không nghe thấy, “Em… em không thở nổi…”
Diệp Tinh Thần đột nhiên bật cười, ôm thắt lưng cô, nhẹ chàng vùi đầu ở cổ cô.
Em gái nhỏ lập tức nhớ ra cô đang muốn đi, đẩy anh vài cái, sức lực không đủ mà lầm bầm nói, “Em nói… em không quấn lấy anh nữa, em… em nói thật…”
“Ừ, em không quấn anh, anh quấn em là được.”
“Diệp Tinh Thần!”
“Ừ?”
“... Rõ ràng anh nói sẽ không thích em.”
“Anh từng nói không thích em sao?”
Diệp Tinh Thần đột nhiên hỏi như vậy, Hà Chính Trực chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt, cẩn thận nghĩ, lắc đầu, “Hình như không có.”
“Không phải vậy là được rồi sao?”
“Nhưng anh vẫn nói anh chỉ xem em như em gái! Hơn nữa… hơn nữa...”
Diệp Tinh Thần nắm tay cô, kéo cô tới cửa hàng thức ăn nhanh, gọi đồ ăn nhanh cô thích ăn nhưng luôn bị anh và thị trưởng Hà không cho ăn nhiều, lúc này mới nhìn cô: “Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa vừa rồi em hỏi anh có phải trước giờ em thổ lộ với anh, anh đều coi là càn quấy… Anh nói đúng.”
“Ừ, anh đã nói vậy.” Diệp Tinh Thần vui vẻ thừa nhận, thanh toán tiền, nhận coca và hamburger phục vụ đưa tới.
“Anh xem đi! Anh cũng thừa nhận rồi! Chính anh cảm thấy em càn quấy!”
Diệp Tinh Thần lấy hamburger đặt lên tay cô, dắt cô ra ngoài, trong tay còn cầm cốc coca.
Hà Chính Trực nhìn hamburger trong tay hồi lâu, cắn một miếng to.