Cô đói rồi, cũng thực sự muốn ăn món này. Nhưng cô vẫn không quên hỏi, cô có thể vừa ăn vừa hỏi.
“Anh cảm thấy em càn quấy vậy tại sao anh lại còn hôn em?”
Hà Chính Trực lại cắn một miếng hamburger, giọng nói nhồm nhoàm không rõ ràng, Diệp Tinh Thần phủi đi vụn bánh còn dính trên miệng cô, động tác rất dịu dàng, “Em quả thực càn quấy, có điều bây giờ... em đã trưởng thành rồi.”
Hà Chính Trực nghệt mặt, “Trưởng… trưởng thành? Cho nên anh liền dựa theo cái tiêu chuẩn này để phán xét em rốt cuộc có phải là càn quấy hay không hả?”
“Ừ, anh còn chưa biến thái đến mức độ ra tay với một người còn chưa qua độ tuổi vị thành niên.”
“...”
Hà Chính Trực đột nhiên không muốn nói chuyện nữa.
Cô không nói chuyện, Diệp Tinh Thần nắm lấy tay cô càng lúc càng chặt, “Cho nên… đến lượt anh rồi chứ?”
“Dạ… dạ?”
“Vừa nãy trên vòng quay trọc trời... em đã nói rồi, nhưng anh vẫn chưa nói.”
Trước khi lên vòng quay trọc trời cũng vậy, anh đã muốn nói với cô, “Nếu đến tận bây giờ em vẫn muốn quấn lấy anh, vậy thì anh sẽ ở bên cạnh em”.
Kết quả còn chưa nói gì cả thì em gái nhỏ đã chạy đi rồi, căn bản không cho anh cơ hội nói chuyện.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể yên lặng nghe anh nói, cô vừa ăn vừa dùng ánh mắt hiếu kì nhìn anh, còn tranh thủ cướp cốc coca từ trong tay anh uống một ngụm rồi trả lại.
Diệp Tinh Thần, “...”
Bây giờ anh phải tỏ tình trong cái không khí kì quặc tràn đầy coca và hamburger hay sao?
Diệp Tinh Thần có chút muốn yên tĩnh.
Trên thực tế, anh cũng thực sự muốn làm như vậy.
Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trong lúc gió đêm nổi lên giúp cô quàng khăn, nói: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về nhà, sau này nhớ tránh xa cái người tên Ly Tử An một chút. Hai năm sau, chúng ta sẽ bớt chút thời gian tới Cục dân chính đăng kí kết hôn.”
Sau đó dắt theo Hà Chính Trực còn đang nghệt mặt ngẩn ngơ rời đi, trong tay còn cầm cốc coca đã bị cô uống mất một nửa.
Trong nhà để xe, vài người hoặc không phải người đã đợi từ lâu, ngoại trừ cặp vợ chồng mới cưới vẫn xem như bình thản ra thì hai người còn lại đã quay vòng vòng từ lâu rồi.
Tên Ngốc lo lắng vô cùng, vừa quay người vừa hỏi Cây Lau Nhà của cậu. Cây Lau Nhà làm mặt vô tội, nói với cậu nó cũng chỉ có thể tính đến đây mà thôi.
Ly Tử An sau khi trút bỏ cái tính khí trẻ con thì sa sầm mặt xuống đi qua đi lại. Lúc giữa còn không nhịn được mà đập xe của Diệp Tinh Thần bằng một nắm đấm, một nắm đấm đó đã khiến cho vỏ xe bị lõm một lỗ to bằng cái bát.
Tiếng ầm ầm vang lên một hồi, Tên Ngốc trợn mắt há mồm, chỉ vào xe nói cậu cậu cậu mấy câu liền, cuối cùng cũng nói, “Cậu bị mù à? Xe bị đập là xe của tôi!”
Khóe miệng Đậu Đậu và Yêu Nghiệt cùng giật giật, đồng thời quay đầu lại nhìn một cái... Chậc, đúng thật là xe của Tên Ngốc.
Cho nên Ly Tử An này vẫn chưa lớn được đâu!
Còn tưởng rằng sau khi cậu ta trải qua sự đau thương lúc bị Hà Chính Trực từ chối IQ liền bùng nổ rồi, xem ra do bọn họ đánh giá cậu ta quá cao.
Ly Tử An sững sờ, cậu ta đứng thẳng người dậy, “Chị Y Y, hai người...”
“Chúng tôi ở bên nhau rồi!”
Diệp Tinh Thần cắt ngang lời của Ly Tử An, giơ bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Hà Chính Trực lên, thái độ rất kiêu căng.
Ly Tử An cười khẩy một tiếng, không thèm đếm xỉa, đi thẳng đến trước mặt Hà Chính Trực, “Chị Y Y, chị quyết định rồi sao?”
Hà Chính Trực rõ ràng vẫn còn chìm đắm trong câu nói hai năm sau chúng ta bớt chút thời gian đi đăng kí kết hôn của Diệp Tinh Trạch, ngẩn ngơ đến nỗi không tài nào thoát khỏi, bất ngờ bị Ly Tử An hỏi như vậy thì mù mờ “Hả?” một tiếng.
Ly Tử An nắm chặt tay lại, “Em hỏi là… chị đã quyết định ở bên cạnh anh ta rồi sao?”