Giọng nói của người phụ nữ dịu dàng uyển chuyển, bàn tay nắm lấy tay cô cũng mềm mại vô cùng, “Mẹ đã sai người mang đồ ăn đến cho con rồi, ăn xong sẽ không đói nữa.”
Đậu Đậu, “… Đồ ăn? Đồ ăn gì?”
Ngữ khí của người phụ nữ mang theo chút quở trách, “Quả thánh nữ, con bé ngốc!”
Đậu Đậu, “… Nhất định là bà đang đùa tôi.”
Quả thánh nữ là cái gì? Nói trắng ra chẳng qua chỉ là quả cà chua bé tí thôi mà? Từ lúc nào chị ta đã sai người mang cà chua đến cho cô mà cô không biết chứ? Cho dù có mang đến thật thì lúc này cũng đã bị cho vào bụng của bé đen mập từ lâu rồi!
Đậu Đậu an ủi bản thân mình như vậy, đi đi lại lại tìm lối ra, tìm cả hồi lâu cũng không tìm thấy, dứt khoát nằm thẳng tiếp tục ngủ.
Người phụ nữ lắc đầu đành chịu, “Phi Nhi, con đã ngửi thấy mùi của quả thánh nữ rồi, con sẽ không thể kháng cự được nó, sớm muộn con cũng sẽ trở về Đường gia.”
Đậu Đậu làm ra vẻ như không nghe thấy gì, tiếp tục giả vờ ngủ, người phụ nữ nhấc chân rời đi, cong khóe miệng tràn đầy chắc chắn. Tiếng bước chân như không nghe thấy càng lúc càng xa, Đậu Đậu mở mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ đó. Không biết có phải là cô ảo giác không mà cô luôn cảm thấy người phụ nữ được gọi là mẹ cô này… bóng lưng hình như đã có chút rõ ràng.
Như thế là có nguyên do gì?
Là do trên người cô có ma lực cho nên nhìn được rõ, hay là hồn khí đã càng lúc càng mạnh rồi?
Còn cả thứ quả thánh nữ gì đó, cái quả đó chắc sẽ không phải là quả trứng gà xanh như ngọc đâu nhỉ?
Cái thứ đó có thể ăn được sao?
Cứng như thế, cắn một cái chẳng phải sẽ rụng luôn răng luôn hả?
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu không ngừng sởn gai ốc, lắc đầu ném cái ý nghĩ không đâu vào đâu đó đi, trong lòng nghĩ: Còn lâu cô mới ăn!
Vì thế Đậu Đậu cứ thế chịu đói đi ngủ, ngày hôm sau vừa thức dậy, vội vàng bắt Yêu Nghiệt đưa cô đi chợ đồ tươi sống gần nhất để mua đồ ăn. Trong nhà có một thực thần chỉ xem hai cuốn sách dạy nấu ăn đã biến thành tài, nhất định phải lợi dụng thật nhiều!
Cho nên, để có thể từ miệng chó… Ấy, để có thể từ miệng của bé đen mập đòi chia một chút canh, tất cả đồ ăn đều phải mua một lượng cực kì lớn.
“Các anh có ăn đồ dưới biển không? Mấy loại như cá tôm cua đó?”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật mạnh một cái, “… Thi thoảng.”
“Thi thoảng là có ý gì?”
“… Không thường xuyên.”
Cùng một vùng biển cùng một lý tưởng, nếu nghiêm túc tính toán đều là hàng xóm láng giềng.
Đậu Đậu ngẫm nghĩ một lúc, di chuyển bàn tay đến phía tôm tươi, “Một chút chắc không sao chứ? Em ấy không nấu thì cùng lắm chúng ta mang ra nướng, nướng em vẫn biết, em thích ăn.”
Yêu Nghiệt hất tay một cái, “Vậy còn chờ gì nữa? Mua!”
Tiểu Thập nhất định sẽ không nấu, cái tên thị vệ Phi Ngư của nó… vợ cậu ta chính là tôm hùm ở vùng Châu Âu xa xôi đến đây.
Cho nên, khụ, mọi người hiểu mà.
Bé đen mập nhìn thấy một giỏ lớn tôm sống, ngay lập tức muốn yên tĩnh.
Đậu Đậu vừa nhìn vậy còn có gì không hiểu được nữa, vội vàng giấu tôm đi bảo Yêu Nghiệt lấy những loại thịt khác ra, “Tiểu Thập à, chỗ này đủ ăn rồi chứ? Có thể chia cho bọn chị một ít chứ?”
Bé đen mập, “… Được!”
Sau đó liền đi vào nhà bếp leng keng leng keng, tiếp nữa một bàn thức ăn đầy món đã được đưa lên.