Sau đó Đậu Đậu dường như lại trở về sức ăn của thời kì mang thai… không kém gì so với bé đen mập.
Một già hai trẻ trợn mắt há mồm, chỉ có Yêu Nghiệt là yên lặng vui vẻ, may mà mua nhiều thức ăn, nếu không tuyệt đối sẽ không lấp được hai cái hố đen này.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, kì kinh nguyệt của vợ mới đi có vài này mà? Không lẽ nào lại hỏng trứng rồi chứ? Vậy tại sao cô ấy lại ăn nhiều như vậy? Tối qua bị đói hỏng rồi? Nhưng mà cô ấy đã ăn ba túi bánh quy, cho dù có đói cũng không đói đến mức ấy chứ?
Yêu Nghiệt nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nghĩ ra, bé đen mập đã lại vào bếp leng keng leng keng rồi.
Đậu Đậu vỗ bụng, rõ ràng đã có chút no, nhưng miệng vẫn muốn ăn gì đó, muốn ăn muốn ăn muốn ăn!
Cô nói với bản thân mình không thể tiếp tục ăn nữa, nhưng bé đen mập vừa bưng đồ ăn lên, cô lại không kiềm chế được sức lực hồng hoang của bản thân.
Đến khi bé đen mập đã không ăn nữa, cô vẫn đứng dậy đi rửa tôm, bày ra đĩa cho vào lò nướng nướng lên.
Yêu Nghiệt cũng phải sợ, lo lắng cô ăn quá no, không thể không ra tay cướp tôm của cô.
Bé đen mập nhìn đến sởn gai ốc, sau đó yên lặng run cầm cập. Cậu nhớ đến… vợ của thị vệ Phi Ngư của mình, cho nên lẳng lặng quay người, vội vàng rời khỏi nơi tanh mùi máu này.
Cuối cùng cậu đã biết Phụ vương tại sao lại phản đối Cửu ca của cậu lấy chị dâu rồi… Quá độc ác tàn nhẫn! Thật sự là quá độc ác tàn nhẫn!
Nếu Cửu ca cưới chị ấy về Long Cung thì đám hải sản dưới biển đều bị dọa đến nỗi phải di dân mất!
Không di dân thì sẽ tạo phản!
Không tạo phản còn có thể làm gì nữa?
Mỗi ngày chọn ra một đám người trong họ dâng lên cho chị ấy sao?
Đậu Đậu không biết cô tàn nhẫn ăn đã để lại trong tâm hồn ngây thơ bé nhỏ của bé đen mập một dấu vết không thể phai mờ, tranh với Yêu Nghiệt ăn hết đống tôm xong, chép chép miệng, vẫn muốn ăn thêm gì đó.
Sự việc đã đến bước này, nếu cô còn không rõ rốt cuộc là có chuyện gì thì cô thực sự là con ngốc rồi!
Nhất định là “quả trứng xanh” gây chuyện rồi!
Chẳng trách hôm qua lúc rời đi mẹ cô lại cười một cách nham hiểm như vậy, hóa ra là ở đây chờ cô. Cứ ngửi thấy thứ mùi đó cô liền không ngừng muốn ăn. Hơn nữa, nghĩ như vậy thì tình huống hôm qua đã có đầu mối rồi, bởi vì lượng của ba túi bánh quy chính là sức ăn của cô trước đây, có thể khiến bụng đói đến réo lên ùng ục cũng là lạ lùng mà.
Có điều cô phải kiềm chế bản thân, đồ của mẹ ruột anh ruột kiên quyết không thể ăn.
Đậu Đậu quyết định như vậy, cuối cùng đã đặt đũa xuống, sau đó âm thầm ném cho Yêu Nghiệt một cái liếc mắt, đem hết câu chuyện rất phiền lòng nhức óc này nói cho hắn biết.
Yêu Nghiệt vừa nhìn, sắc mặt đột nhiên sa sầm xuống. Hắn đã biết người của Đường gia không chịu để yên mà, cho nên mới sai Xà Ảnh cùng Thanh La đi điều tra. Không ngờ đem thứ đó giấu đi còn không xong, ngửi thấy mùi đều có thể dụ cơn thèm ăn từ trong bụng vợ ra.
Bây giờ phải làm sao? Để vợ ăn ư?
Cũng không thể để cô ấy lúc nào cũng “đói” được phải không?
Yêu Nghiệt nhíu mày, dáng vẻ rất đăm chiêu, vô tình liếc nhìn thấy cô con gái đang xịu mặt đáng yêu, ngay lập tức lại không hiểu nữa.
Hôm đó Viên Viên cũng ngửi được, nhưng tại sao hình như không có chuyện gì xảy ra vậy?
Đậu Đậu hướng theo ánh nhìn của Lão Cửu nhìn qua đó, ngay lập tức bắt được trọng điểm, “Viên Viên, con đói à?”
Viên Viên quả quyết lắc đầu, “Không đói, ăng quả rồi, no nắm.”
Viên Viên vừa nói xong, bụng của Biển Biển lập tức réo lên ùng ục.
Đậu Đậu, “… Biển Biển, người đói là con à? Chẳng phải con không ngửi được mùi sao?”
Biền Biển, “… Con không ngửi thấy, nhưng con cũng chưa ăn cơm…”
“Cơm của con đâu?”