Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Yêu Nghiệt cầm điện thoại lên nhìn một cái, nhìn thấy người gửi tin liền ngay lập tức không muốn nói chuyện nữa.

Thượng Quan Lăng Mạch? Cái quái gì vậy? Sao anh ta biết được số điện thoại của hắn nhỉ?

Ấy, chờ một chút, Thượng Quan Lăng Mạch là ma, biết được số điện thoại của hắn hình như cũng chẳng có gì kì lạ cả. Chi bằng mở ra xem xem, xem anh ta có thể nghĩ ra chuyện vớ vẩn gì.

Yêu Nghiệt tiện tay ấn mở tin nhắn, vừa đọc đã suýt chút nữa làm nổ tung lá phổi!

Cái tên anh vợ xấu xa chết không toàn thây Thượng Quan Lăng Mạch đó lại nhắn tin hỏi thăm hắn?


Nói hỏi thăm, chi bằng trực tiếp nói là chế giễu có phải hơn không!

Anh ta nói: Này, em rể, chào buổi sáng, mấy ngày nay thế nào rồi? Cô em gái của tôi không bị chết đói đấy chứ? Ây ya, đừng có nhỏ nhen thế mà ~ Đồ ăn bọn tôi cũng đã tặng đến rồi, lẽ nào em muốn trơ mắt nhìn em ấy chết đói hay sao? Cuối cùng, chúc mừng đám cưới nhé ~

Đậu Đậu thấy sắc mặt Yêu Nghiệt lúc xanh lúc đen, cướp lấy điện thoại nhìn một cái, sau đó liền ấn nút gọi đi.

Thượng Quan Lăng Mạch ở đầu điện thoại bên kia vẫn tưởng rằng người gọi cho anh ta là gã em rể làm đá lót chân để người khác chà đạp, cười hi hí nghe điện thoại.

Vừa định mở miệng nói alo, đã nghe thấy cô em gái của anh ta ở bên kia điện thoại rống lên, “Đi chết đi!”

Rống lên xong liền ngắt điện thoại, căn bản không cho anh ta cơ hội để nói chuyện!

Ừ, nhất định là sáng ngày ra đã ăn quá no rồi!

Thượng Quan Lăng Mạch nhìn chằm chằm điện thoại không biết làm sao một hồi lâu, thu điện thoại lại tiện tay để lên giường, phần da thịt mịn màng lộ ra bên ngoài, bộ dạng như vừa ngủ dậy nhưng vẫn muốn tiếp tục ngủ nướng.

“Ai đó?”


Giọng nói khàn khàn của Tôn Diểu Diểu vang lên, nũng nịu tiến lại gần, nằm bò lên ngực của Thượng Quan Lăng Mạch, “Cười như thế, lại là cô gái nào?”

Thực ra lời của Tôn Diểu Diểu nói vẫn coi như có hàm súc, trước đó Thượng Quan Lăng Mạch nhắn tin đã tủm tỉm cười, bây giờ nhận được điện thoại bị người ta chửi đi chết đi mà lại có thể cười... một cách mê mẩn như vậy?

Nhất định là con đĩ không biết sống chết nào đó rồi!

Nhưng cô ta không thể nói như vậy, khó khăn lắm mới được ngủ cùng trai đẹp, nói như vậy lỡ như anh ấy tức giận trở mặt không chịu nhận quen biết, lúc đó há chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?

Cho nên cô ta hỏi rất có hàm súc, bảy phần nũng nịu ba phần quở trách, cố gắng không để cho Thượng Quan Lăng Mạch cảm thấy cô ta đang vô tình vô nghĩa vô lý gây chuyện.

Quả nhiên, vừa nghe xong Thượng Quan Lăng Mạch liền cười, “Cái gì mà lại là cô gái nào chứ? Anh chỉ là một người tình trên giường của em thôi mà.”

Tôn Diểu Diểu nghe thấy anh ta nói đến vế đầu tiên liền cảm thấy rất vui, nhưng nghe đến ba từ sau, ngay lập tức lại vừa thẹn thùng vừa tức giận, “Người tình trên giường? Anh chỉ coi em là người tình thôi sao?”

Cô là lần đầu tiên đó!

“Không thì sao?” Thượng Quan Lăng Mạch thẳng thắn nói, “Trước khi lên giường với em chẳng phải anh đã nói rõ rồi sao? Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, anh cũng không phải loại tốt đẹp gì, em đồng ý anh tình nguyện, không ở bên nhau được thì đường ai nấy đi, em quên rồi à?”


Tôn Diểu Diểu muốn khóc, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt. Thượng Quan Lăng Mạch thấy thế tâm trạng liền bực bội, tung chăn ra xuống giường, nhặt quần áo mặc từng cái lên một, “Gái trinh thật là phiền phức!”

Ma tộc của bọn họ không có nhiều tình tiết yêu đương như thế, mấy đám lô đỉnh ở Thánh Nữ Các, trước khi thành ma có ai mà chưa từng lên giường với người khác chứ? Nếp sống của Ma tộc khá cởi mở, chỉ cần đủ mạnh, khỏi cần quan tâm đến là nam hay nữ, đều có thể có rất nhiều bạn tình và lô đỉnh. Cho nên anh ta thật sự chỉ muốn giải quyết nhu cầu sinh lý một chút mà thôi, thấy tác phong của Tôn Diểu Diểu thực sự không giống như con chim non nên mới ra tay.

Ai ngờ được cô ta trông giống một cô gái dân chơi nhưng thực tế lại là một cô gái còn trinh chứ!

Phiền phức, thật phiền phức!

Còn khóc? Phụ nữ thích khóc thật là phiền phức!

Thượng Quan Lăng Mạch càng nghĩ, biểu cảm lại càng chê bai, “Sớm biết thế này đi đến khu đèn đỏ cho xong!”



Nhấn Mở Bình Luận