Tôn Diểu Diểu lúc này mới oa một tiếng triệt để khóc tu tu, càng khóc càng uất ức, càng khóc càng muốn khóc.
Khu đèn đỏ? Anh ta coi cô là một kĩ nữ à? Không được! Không thể như thế được!
Dù sao loại con cháu với gia thế như thế này kết hôn xong mười người thì tám người xấu xa, gả cho một tên đẹp trai ít ra vẫn còn may mắn. Huống hồ hôm đó việc hai người đi cùng nhau đã được mọi người biết rất rõ. Nếu bị đá nhanh như vậy, không biết người khác sẽ nói cô thế nào nữa?
Nhất là Vương Bối Bối, cô ta nhất định sẽ xem thường sau lưng cô!
Nghĩ đến đây, Tôn Diểu Diểu lập tức nhào qua ôm lấy eo của Thượng Quan Lăng Mạch, “Anh đừng giận, em… em đồng ý còn không được sao. Em chỉ là… nghĩ rằng lúc trước anh nói với em là đùa mà thôi.”
Tôn Diểu Diểu vừa nói, hai tay cũng không chịu để yên, thuận theo vạt áo dưới của Thượng Quan Lăng Mạch lần mò vào trong.
“Bây giờ vẫn còn sớm, không tiếp tục ngủ nướng nữa sao?”
Ý cười trên mặt cô giả tạo vô cùng, cũng không biết nước mắt đã được thu lại từ lúc nào. Dù sao mấy hôm nay là kì nguy hiểm của cô ta, lúc anh ta làm lại không hề mang bao, mang thai cũng là một việc rất dễ dàng.
Thượng Quan Lăng Mạch không nghi ngờ gì cả, lại cộng thêm bản thân là một con ma có nhu cầu khá cao, vừa nghe thấy Tôn Diểu Diểu nói như vậy, ngay lập tức cởi áo phông ra, “Đương nhiên.”
Chỉ cần không khóc lóc ỉ ôi, ngủ thêm một giấc cũng không sao. Huống hồ lúc trên giường, cô ta cũng nhiệt tình như vậy.
Ma tộc bọn họ chính là thích kiểu bạn tình có tinh thần hợp tác cao độ nhiệt huyết tràn trề!
Đậu Đậu đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi không hiểu lại có ai đang nói xấu sau lưng mình.
Có điều những việc đó đều không quan trọng, việc quan trọng chính là… rõ ràng cô đã ăn no như vậy, tại sao bụng vẫn còn kêu chứ?
Cái đồ chết tiệt Thượng Quan Lăng Mạch, rốt cuộc đã âm mưu cùng với Đường gia làm gì cô vậy chứ?
“Đi, đi hỏi anh ta xem!” Yêu Nghiệt nheo mắt nguy hiểm, đột nhiên bật ra câu nói đó.
Đậu Đậu sững sờ, sau đó liền hỏi, “Nếu anh ta không nói thì phải làm sao?”
“Đánh anh ta!”
Đậu Đậu, “Được! Đi luôn, bây giờ đi luôn!”
Hai người nói đi là đi, đứng dậy đi được vài bước, Đậu Đậu đột nhiên dừng lại, “Nhưng bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Yêu Nghiệt, “…”
“Anh ta nhất đinh sẽ không nói!”
Gọi điện thoại hỏi? Hỏi thì anh ta sẽ nói? Thượng Quan Lăng mạch đâu có ngốc như thế?
“… Anh ta đương nhiên sẽ không nói, nhưng mà anh lại có thể nhân lúc anh ta nói chuyện, điều tra ra vị trí cụ thể hiện giờ của anh ta.”
Đậu Đậu tin Yêu Nghiệt, cầm lấy điện thoại thề nguyền son sắt, “Được, em gọi!”
Sau đó vừa mới gọi đi đối phương vẫn không nghe máy, đột nhiên nhớ đến một việc rất quan trọng, “Khi nãy em vừa gọi điện cho anh ta, sao anh không tra ra anh ta đang ở đâu?”
Yêu Nghiệt, “… Thời gian quá ngắn, em nói mỗi hai từ chết đi, từ lúc anh ta nghe điện thoại đến lúc em ngắt điện thoại còn chưa đầy một giây.”
Đậu Đậu, “… Được rồi, là em sai.”
Sau đó không nói gì nữa, chăm chỉ gọi điện thoại.
Thế nhưng chuông điện thoại vang lên rất lâu rất lâu rất lâu, cũng không có ai bắt máy.
Tất nhiên là không có ai bắt máy rồi!
Người ra còn đang bận cơ mà!
Chiếc điện thoại lẻ loi trơ trọi trên kệ đầu giường rung chuông đầy hai phút, Thượng Quan Lăng Mạch mới tranh thủ chút thời gian rảnh giơ tay lần mò, “Alo? Có chuyện gì thế?"
Thế nhưng việc đè người con gái ở thân dưới vẫn không bỏ lỡ.
Thính lực của Đậu Đậu rất tốt, nghe thấy tiếng lép bép mập mờ không rõ ràng từ đầu dây bên kia, ngay lập tức rất muốn ném điện thoại.