Có điều Tôn Diểu Diểu lại sẽ không cảm kích cô, bởi vì cô ta nghe ra người phụ nữ gọi điện thoại cho Thượng Quan Lăng Mạch chính là Kim Đậu Đậu!
Tuy rằng bọn họ là anh em họ, loại trừ đi hiềm nghi có gian tình nhưng quấy rầy việc tốt của cô ta, vụ này tính toán làm sao?
Cho nên Tôn Diểu Diểu không hề cảm thấy đội ơn một chút nào, Thượng Quan Lăng Mạch từ trên người cô ta leo xuống, cô ta liền quấn chăn co rụt lại vào góc.
Có điều Đậu Đậu cũng không để ý, vấn đề quan trọng bây giờ là… ăn thứ đồ đó rốt cuộc có phản ứng gì?
Thượng Quan Lăng Mạch ở trong chăn mặc quần, ngồi bên mép giường gương mặt bình tĩnh. Rất lâu sau đó, anh ta xoa xoa lên phần bụng hiện rõ cơ bụng rồi nói, “Đã tiêu hóa hết rồi, không còn gì cả, chỉ là ăn cầm chừng mà thôi.”
Đậu Đậu không tin, hoài nghi thứ đồ đó căn bản sẽ không thể tiêu hóa, vừa định đi lên sờ thì bị Yêu Nghiệt chặn đứng lại, “Đã tiêu hóa rồi, anh ở bên trên thêm chút yêu lực, có thể cảm nhận được.”
“Thật à?”
“Thật!”
“Vậy các người làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Chắc không phải chỉ đơn giản là tặng tôi đồ ăn chứ?”
“Tất nhiên là không phải.”
Thượng Quan Lăng Mạch vừa nói vừa đứng dậy khỏi giường, “Mục đích của bọn anh chính là để em trở về Đường gia.”
“Ăn thứ này ăn vào rồi sẽ gây nghiện, đúng không?”
Yêu Nghiệt gãi đúng chỗ ngữa chỉ ra trọng điểm của vấn đề, Thượng Quan Lăng Mạch vừa nghe, ngay lập tức nhìn hắn với con mắt khác xưa, “Không tệ không tệ, cũng coi như có chút đầu óc, có điều vô dụng thôi, cậu chính là cái bàn đạp, dù có nỗ lực thế nào cũng vô dụng.”
Sau đó anh ta cúi người xuống nhặt đống quần áo dưới đất của Tôn Diểu Diểu ném cho cô ta, hiếm thấy có chút ân cần như vậy, “Mặc quần áo vào đi, hôm nay đến đây thôi, hôm khác anh lại tìm em.”
Tôn Diểu Diểu mặc quần áo đi giày vào, vội vàng thu dọn mớ hỗn độn, nhanh chóng rời khỏi nơi phiền phức này. Hình như cô ta đã nghe được gì đó không nên nghe, nhưng nghe ra có vẻ như là một thứ gì đó rất ngu ngốc!
Cái gì mà yêu lực cái gì mà gây nghiện? Hóa ra trai đẹp vẫn tin cái này!
Ấy, chờ chút, nói đi cũng phải nói lại, cửa đang khóa trái mà, Kim Đậu Đậu cùng với ngài Cửu đó sao có thể vào trong được vậy?
Tôn Diểu Diểu vừa nghĩ như vậy, Thượng Quan Lăng Mạch đã thò đầu ra khỏi phòng 419, nhanh chóng mổ một phát vào trán cô ta rồi lại chui vào trong. Tôn Diểu Diểu quên mất việc Đậu Đậu và Yêu Nghiệt rốt cuộc đã vào trong bằng cách nào, khắp đầu đều là cảnh tượng… trai đẹp hôn lên trán cô ta!
Hôn môi hôn cổ là tình dục, hôn trán chắc chắn là đại diện cho tình yêu thần thánh đúng không?
Xem ra không phải là cô ta không có cơ hội nhỉ?
Chỉ cần làm người tình thật ngoan ngoãn, sau này vẫn có thể leo lên làm vợ!
Khụ, nếu Thượng Quan Lăng Mạch biết được cô ta nghĩ như vậy, nhất định sẽ rất muốn yên tĩnh một mình. Làm ơn đi, anh ta làm như vậy chẳng qua chỉ là vì giải quyết hậu quả thôi được chưa?
Cho nên, tất cả đều là do Tôn Diểu Diểu đã nghĩ quá nhiều.
Sau khi Tôn Diểu Diểu rời khỏi, Thượng Quan Lăng Mạch lại trở vào trong, mặc quần áo lên rồi lần mò tìm chiếc điện thoại do động tác quá kịch liệt mà đã bị ném xuống cuối giường.
Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt nháy mắt ra hiệu, nhân lúc Thượng Quan Lăng Mạch mò điện thoại, loáng một cái đã khống chế anh ta lại.
Thượng Quan Lăng Mạch lại bị đánh, không ngừng kêu đau, “Này, Tiểu Phi, em cứ nhìn cậu ta đánh anh như thế à? Được được được, coi như anh uổng công thương em rồi. Tương lai chúng ta còn dài, đợi em thành ma em xem anh xử lý thằng nhóc này thế nào!”
Đậu Đậu, “… Nói! Ngoại trừ ăn cái này, làm thế nào mới có thể không đói!”