“Lão Cửu?” Đậu Đậu bừng tỉnh lại, ho mấy tiếng dữ dội như bị bỏng rát, vội vàng thu tay lại.
Khuôn mặt Thượng Quan Lăng Mạch tỏ vẻ tiếc nuối khụ khụ hai tiếng, giống như xúc động nói một câu, “Vẫn là do thời gian đói quá ngắn mà, thêm vài ngày nữa, chưa biết chừng anh có thể dẫn thẳng em về Ma vực đấy nhỉ?”
Yêu Nghiệt giáng một cú đấm lên mặt Thượng Quan Lăng Mạch, đánh đến khi mắt anh ta nhìn ra đều là sao, nói chuyện cũng không lưu loát nữa, “Được, cậu được lắm, cậu, cậu, cậu… cậu đừng có để rơi vào tay tôi!”
Nếu không phải vì Tiểu Phi, anh ta còn lâu mới chịu cục tức này!
Tuy rằng Nhiễu Lan Đằng của anh ta có bảy lá, nhưng toàn bộ ma trên dưới Ma vực có bảy lá thì chỉ có thể đếm trên hai bàn tay!
Ma lực trên bậc anh ta cũng chỉ có vài người: Ma quân, Đại Vu Sư, trưởng lão Thánh Nữ, còn có một trai một gái của phu nhân Hoa Dung... nhỉ?
Nếu Đậu Đậu biết Thượng Quan Lăng Mạch nghĩ như vậy, nhất định sẽ ha ha gượng cười mấy tiếng tiện thể chế giễu thêm mấy câu: Có thể đếm đủ hai bàn thay, lại tăng thêm mấy cái “nhỉ” nữa?
Rất yếu rất nhát gan ok!
Còn có mặt mũi mà nói được nữa!
Đáng tiếc là cô không biết, cô đang chưa hết kinh hãi nhìn chằm chằm bàn tay của mình, cả người đều hiện rõ có chút hồn bay phách lạc.
Vừa nãy... cô lại bị Thượng Quan Lăng Mạch khống chế sao?
Tại sao chứ?
Tại sao anh ta có thể làm như vậy? Lẽ nào là bởi vì cô ngửi được mùi vị của viên trứng gà màu xanh đó?
“Vợ?” Yêu Nghiệt lo lắng gọi cô một tiếng, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, “Không sao rồi, không sao!”
“Ê ê ê, buông ra buông ra! Tôi vẫn còn ở đây đó!”
Thượng Quan Lăng Mạch tiến lên kéo tay Yêu Nghiệt ra, rõ ràng là muốn cho người ta cảm giác tồn tại.
Đậu Đậu cắn răng cắn lợi trừng mắt nhìn anh ta một cái, “Thượng Quan Lăng Mạch! Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi nói rồi tôi không muốn về cùng với các người! Tôi không muốn làm ma! Anh không thể buông tha cho tôi sao?”
“Không thể! Em là ma, cho dù anh có buông tha cho em thì dòng máu chảy trong xương cốt em sẽ không đồng ý! Em không thể trốn tránh! Đây là số mệnh của em!”
“Tôi không tin số mệnh!”
“Em không thể không tin!”
Giọng điệu của Thượng Quan Lăng Mạch đột nhiên lên cao, sau đó lại đè cơn nóng bực xuống, tận tình khuyên bảo, “Tiểu Phi, bây giờ là vì em đã quên hết những chuyện cũ trước đây trong quá khứ nên mới nói như vậy. Đợi em nhớ lại rồi, không cần anh phải nói nhiều, em tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện trở về Ma tộc!”
“Được thôi, vậy anh nói xem, nói cho tôi nghe! Xem xem tôi nghe xong có trở về không!”
Thượng Quan Lăng Mạch sững sờ, “... Bây giờ chưa thích hợp để em biết, bây giờ em cần nghỉ ngơi dưỡng sức, bồi dưỡng thật tốt cho Nhiễu Lan Đằng. Đợi đến ngày em cần được biết, anh sẽ nói cho em nghe.”
Đậu Đậu vừa nghe xong liền bật cười, “Đợi đến ngày tôi cần được biết? Anh tự tin là tôi biết rồi sẽ trở về sao?”
“... Em sẽ trở về, nhất định sẽ như thế!”
“Ha ha, anh và bà ấy mỗi lần đều nói tôi nhất định sẽ trở về, tôi nên trở về lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi. Nhưng tất cả những gì thuộc về tôi là gì? Đối với tôi mà nói có quan trọng đến vậy không? Tôi thấy... hoàn toàn không chắc chắn đâu nhỉ?”
“Tiểu Phi!”
Thượng Quan Lăng Mạch gần như không dám tin, gọi tên cô một tiếng, lại không biết nên nói gì mới được nên chỉ có thể trầm mặc, lặng lẽ quan sát tâm trạng của cô.
“Theo tôi thấy, các người chính là vì ham muốn cá nhân của bản thân mình mà thôi, vì lời tiên đoán lô đỉnh thịnh thế đúng không?”
Đậu Đậu cười như không cười nhìn Thượng Quan Lăng Mạch, ánh sáng màu tím thẫm thoáng qua một cái, “Nói cho tôi biết, lô đỉnh thịnh thế là gì?”
Thượng Quan Lăng Mạch dường như không dám tin, nhíu mày suy nghĩ một lúc, chỉ có thể thành thực trả lời, “Là thiên phú.”
“Thiên phú? Ha ha ha... Nói trắng ra chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi mà mấy người đàn ông tranh giành mà thôi. Tôi thực không hiểu nổi...”