Đậu Đậu đột nhiên tóm lấy cổ áo của Thượng Quan Lăng Mạch, đầu ngón tay dùng lực biến thành trắng bệch, “Các người rốt cuộc lấy cái tự tin đó ở đâu mà lại cho rằng tôi sẽ trở về Ma tộc để làm một thứ đồ chơi chứ?”
“Vợ?”
“Tiểu Phi?”
Yêu Nghiệt và Thượng Quan Lăng Mạch không hẹn mà cùng lên tiếng, đưa mắt nhìn nhau, Yêu Nghiệt nhanh chóng tiến lên trên ngăn cô lại.
Đậu Đậu ở trong lòng Yêu Nghiệt bình tĩnh lại, thần sắc hốt hoảng.
Điều cô không biết chính là giọng gầm lên khi nãy của cô mang theo âm diệu kì dị đặc trưng của Ma tộc.
Thượng Quan Lăng Mạch hối hận vô cùng, rõ ràng biết rõ hiện giờ cô chưa thể thành ma, rõ ràng biết rõ Nhiễu Lan Đằng của cô vẫn còn chưa nuôi đến lá thứ chín. Sao anh ta lại có thể kích động như thế chứ?
Nếu trách phải trách cậu em rể này lại ra tay quá tàn nhẫn khiến tính hiếu thắng của anh ta bùng lên, điều đó làm cho anh ta nhất thời kích động, suýt chút nữa là biến thành sai lầm lớn rồi!
Đúng, anh ta có thể đưa cô trở về trước, nhưng Nhiễu Lan Đằng vẫn chưa trưởng thành hết, anh đưa cô trở về thì có tác dụng gì chứ?
Anh không hề cho rằng phu nhân Hoa Dung sẽ để cho cô sống sót, sau đó đi uy hiếp địa vị của con gái bà ta!
Nên Thượng Quan Lăng Mạch vội vàng mất bò mới lo làm chuồng, “Thôi nào, chuyện này là do anh không đúng, ngày mai anh sẽ sai người mang tặng em quả thánh nữ nha, ăn vào rồi sẽ không sao.”
Ánh mắt Yêu Nghiệt hung dữ ném qua, khóe miệng Thượng Quan Lăng Mạch giật giật, “Khụ, nói thật với cậu nhé, quả thánh nữ là thứ quả chuyên để cho thánh nữ ăn. Không phải là để biến em trở thành ma, mà là để áp chế ma lực làm chậm thời gian thành ma!”
Thấy Yêu Nghiệt không tin, Thượng Quan Lăng Mạch chỉ có thể nói sự thật giảng đạo lý, “Nghe nói cậu phái yêu đi điều tra Ma tộc. Vậy chắc cậu cũng biết rõ các thánh nữ bên trong Thánh Nữ các đều là lô đỉnh, từ nhỏ đã không có Nhiễu Lan Đằng mà sau này mới có. Sau khi thành ma, Nhiễu Lan Đằng sẽ không sinh trưởng nữa, cho nên quá trình thành ma càng chậm càng tốt, vì thế mới có quả thánh nữ đó!”
Yêu Nghiệt, “...”
“Tất nhiên, quả thánh nữ đối với các thánh nữ chưa thành ma mà nói là thứ gây nghiện, sau khi thành ma sẽ không nghiện nữa.”
“Tại sao chúng tôi lại phải tin anh?”
“Mẹ kiếp! Cậu đánh tôi tôi còn không dùng sức đánh trả, như thế còn chưa thể rõ vấn đề à?” Thượng Quan Lăng Mạch gần như phát điên, “Nếu như không phải vì cậu đã cho tôi ăn cái này thì cậu cho rằng cậu có thể dễ dàng đánh thắng tôi như vậy sao? Để em ấy chết đói là được, đồ ăn cháo đá bát!”
Thượng Quan Lăng Mạch vừa nói vừa cầm áo khoác đi ra ngoài.
Đậu Đậu làm ổ trong lòng Yêu Nghiệt hầm hầm gào lên một tiếng chờ đã, một phát nói trúng tim đen, “Nếu những gì anh nói là sự thật, vậy thì tại sao anh không nói thẳng? Cứ nhất định phải vòng vo tam quốc, anh bị thần kinh à?”
Thượng Quan Lăng Mạch vừa nghe xong, lần này hoàn toàn sững lại, “Anh thần kinh? Đúng đúng đúng, là anh thần kinh! Nếu sớm biết sau khi em đầu thai lại là đứa ăn cháo đá bát như vậy, còn lâu anh mới phải lãng phí thời gian thế này! Trông mong vào em thà cứ trông mong vàn bản thân anh còn hơn!”
Đậu Đậu, “... Trông mong tôi cái gì cơ?”
“Đương nhiên là cứu... Không có gì, anh chỉ cảm thấy nếu anh trực tiếp nói với hai người thì hai người cũng không tin, chi bằng trực tiếp đưa qua đó cho đầu xuôi đuôi lọt. Không thích thì thôi, cho em chết đói!”
Thượng Quan Lăng Mạch nói xong liền bỏ đi, Đậu Đậu và Yêu Nghiệt nhìn nhau hồi lâu, sau đột nhiên lên tiếng, “Ăn thì ăn! Sợ anh ta chắc!”
Yêu Nghiệt, “...”
Sau đó lấy từ trong ống tay áo quả trứng gà màu xanh đó đưa cho cô, “Em... nhớ cắn nhẹ một chút.”
Đậu Đậu, “... Chẳng phải anh đã cho anh ta ăn rồi à?”
“... Đây không phải là quả đó, đây...”
“Trơn nhẵn thế này, đây chẳng phải là quả đó sao?” Đậu Đậu hoài nghi sờ sờ quả trứng gà màu xanh, sau đó nhận định thân phận của nó.
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật mạnh, vừa muốn nói quả trứng màu xanh này là do Xà Ảnh và Thanh La mang về, bên trên có một cái lỗ nhỏ, sau đó vừa cúi đầu một cái, đột nhiên muốn yên tĩnh... thực sự là quả trước đó được Đường gia mang đến!
Được, vậy thì vấn đề đã đến rồi, quả mà Thượng Quan Lăng Mạch ăn...
Chính là quả mà hắn đã cắn những không thể cắn vỡ đó?!