Sắc mặt Yêu Nghiệt rất khó coi, rất lâu sau đó mới đặt quả trứng màu xanh đó vào lòng bàn tay Đậu Đậu, “Quả anh cho anh ta ăn là quả mà Xà Ảnh và Thanh La mang về.”
Đậu Đậu, “Ồ… Xà Ảnh và Thanh La là ai?”
“Thám tử do anh phái đi Đường gia.”
“Ồ, thế sao sắc mặt anh lại khó coi thế?”
Yêu Nghiệt, “… Chỉ là anh đột nhiên cảm thấy nếu như những lời anh ta nói là sự thật, vậy thì đưa cho anh ta quả kia thật là đáng tiếc.”
Đậu Đậu tin Yêu Nghiệt, rõ ràng biết rõ lời hắn nói có lỗ hổng nhưng lại không tìm được lỗ hổng đó ở đâu.
Cô đã bị mùi vị của quả trứng mà xanh thu hút đến không có cách nào để suy xét nữa, nuốt nuốt nước bọt, nhẹ nhàng cẩn thận cắn một miếng. Không hề có tiếng răng rắc như cắn phải đá, giống như dùng vỏ bánh gạo nếp bọc ngoài lớp mứt hoa quả, nuốt xuống, tràn đầy mùi vị của matcha… Ấy, hình như còn có chút mùi vị của tôm nõn.
Đậu Đậu tỏ ra gớm ghiếc một lúc, dọa Yêu Nghiệt phải vội vàng hỏi, “Sao thế? Mở miệng ra anh xem nào!”
Đậu Đậu mặt mày nhăn nhó lắc lắc đầu, “Không phải, chỉ là… mùi vị lạ quá! Hình như em nghĩ đến mùi vị gì thì sẽ có mùi vị đó, trộn lẫn vào nhau, lung tung hết cả lên.”
Yêu Nghiệt thở phào, sau đó nói, “Vậy thì thử nghĩ về một vị thôi.”
Đậu Đậu thử, sau đó lại tiếp tục lắc đầu, “Không có tác dụng, đã nghĩ rồi thì sẽ có mãi. Bỏ đi bỏ đi, mau chóng ăn xong rồi về nhà thôi, ra ngoài lâu như vậy, tự nhiên em mới nghĩ ra trong nhà còn có lão già mất nết! Ông ấy sẽ không mang con chúng ta chạy mất đó chứ?”
Đậu Đậu vốn dĩ chỉ nói như vậy, nhưng nói xong lại càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, ngay lập tức ăn quả trứng gà màu xanh đó, vỗ vỗ mông đứng dậy vội vàng kéo Yêu Nghiệt rời đi.
Đi được mấy bước thấy Yêu Nghiệt bỗng nhiên dừng lại, thắc mắc hỏi, “Sao thế? Sao lại dừng lại?”
Yêu Nghiệt chằm chằm nhìn mắt của cô, mãi một lúc lâu mới lắc lắc đầu, “Không có gì, chỉ là đột nhiên có chút tin tưởng lời của Thượng Quan Lăng Mạch.”
Ăn cái thứ này xong, màu tím thẫm mà mắt thường có thể nhìn thấy của vợ cuối cũng đã biến mất rồi.
Sau khi hai người biến mất, bóng dáng của Thượng Quan Lăng Mạch từ góc cầu thang dần dần xuất hiện, gương mặt tuấn tú, khóe miệng hơi cong lên. Xem ra đứa em gái ngốc nghếch này của anh tính khí vẫn xấu như vậy, cứng không ăn, chỉ ăn mềm. Uy hiếp không được, phải dụ dỗ.
Chỉ có điều, cô em gái ngốc của anh thực sự nghĩ rằng quả Thánh Nữ chỉ đơn giản là để áp chế ma lực sao?
Thà nói là áp chế, chi bằng nói thay đổi vị trí. Từ thân xác chuyển đổi sang linh hồn…
Anh ta không hề nói dối! Đó là nghệ thuật của ngôn từ!
Thượng Quan Lăng Mạch quay người đi vào góc tường rồi lại đi ra, mấy vết sưng sưng tím tím trên mặt lại quay lại rồi, giống như khuôn mặt còn nguyên vẹn không chút thương tích vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
Cùng lúc này, Yêu Nghiệt nắm tay của Đậu Đậu chặt hơn, quay đầu nhìn một cái, nhưng lại không phát hiện được gì cả.
Vừa rồi tại sao lại có ma khí nặng như vậy?
Ma khí trên người Thượng Quan Lăng Mạch không phải bị quả Thánh Nữ áp chế rồi hay sao? Hơn nữa, chẳng phải anh ta đã đi lâu rồi ư?
“Sao thế?” Đậu Đậu thắc mắc.
Yêu Nghiệt lắc đầu, “Không có gì, chúng ta mau đi thôi.”
Là ảo giác? Nếu Đế Đô có một con ma mạnh như vậy, Thiên Đình không thể không lo.
Yêu Nghiệt kìm chế dự cảm không lành của mình xuống, đưa Đậu Đậu trở về căn nhà mới. Trước khi trở về, tranh thủ mua một đóng đồ ăn tươi sống.
Về đến căn nhà tại vùng ngoại ô, Đậu Đậu vội vàng lên phòng đồ chơi trên lầu, thấy lão già mất nết vui vẻ chơi cùng hai đứa nhỏ, bất giác liền thở phào nhẹ nhõm.
Dọa chết cô rồi, còn tưởng ông ấy bắt cóc hai đứa nhỏ rồi chạy mất cơ!