Cô cũng là một đạo sĩ bắt yêu nửa vời, đối với khế nhân của Ma tộc đánh không hư giết không chết kia, không phải cũng chỉ là phận chịu ngược đãi sao?
“Không chắc.” Yêu Nghiệt đi tới ôm lấy vai cô, “Em còn có anh mà.”
“Nhưng anh vừa mới nói…”
“Anh chỉ nói là trường hợp đó sẽ có chút phức tạp, chứ không hề nói không có cách. Hơn nữa… cũng không chắc chắn là trường hợp đó.”
Đậu Đậu trái lại không hề được câu nói này an ủi, “Cách gì? Anh đừng có mạo hiểm!”
“Cũng không nhất thiết sẽ mạo hiểm, xem tình hình trước đã rồi nói sau.”
Yêu Nghiệt nói xong cầm áo lông đưa cho cô mặc, tiện thể chuyển sang chủ đề khác, “Bọn trẻ để cho sư phụ em trông hay là dẫn đi cùng?”
“Hả?”
Rõ ràng Đậu Đậu vẫn đang chìm đắm trong suy đoán đó không thể nào thoát ra được, vậy nên Yêu Nghiệt đột nhiên chuyển chủ đề cô không phản ứng kịp.
Yêu Nghiệt nói lại lần nữa, lần này cô đã nghe rõ, “Dẫn đi cùng đi, em không yên tâm lão già mất nết đó.”
Đậu Đậu chống cằm nghĩ một lúc lâu, quyết định nước tới đâu ta bắc cầu tới đó. Dù sao Thượng Quan Mạch Lăng cũng đã nói rồi, Ma tộc bọn họ không dễ đối phó như vậy đâu. Sau khi chết chôn dưới đất, mười tám năm sau vẫn là một trang hảo hán.
Nghĩ thông suốt điểm này, cô cũng thoải mái hơn, đi ra nói với lão già mất nết là phải về Cố gia lại mặt rồi lên xe yêu của Yêu Nghiệt.
Tới Cố gia, Sở Ngọc Bình đã chờ ở cửa từ lâu, vừa nhìn đồng hồ vừa giậm chân, nhìn thấy Đậu Đậu xuống xe liền vội vàng chạy qua, “Sao muộn như vậy mới tới hả? Mười phút nữa là mười hai giờ rồi. Qua mười hai giờ là thành buổi chiều rồi, không thuận lợi.”
Đậu Đậu phát hiện gần đây Sở Ngọc Bình rất thích nói từ không thuận lợi, thế là chỉ có thể an ủi bà ấy, “Không phải là con đã tới rồi sao, con bị tắc đường.”
Sở Ngọc Bình nói với cô Cố Thanh Vân tới công ty xử lý chút chuyện, Trường Sinh thì tới lớp rồi, sau đó vội vàng kêu cô vào phòng đừng để bị lạnh.
Đậu Đậu ngồi trên sofa hỏi han Sở Ngọc Bình, trong lòng lại nghĩ một lát nữa tới đối diện Niệm Nô Kiều gặp Tô Thính Tuyết.
Dám cả gan nghĩ cách đấu lại cô, cái quái gì vậy?
Cô đâu có làm gì đâu, chỉ là làm cho người mẹ hay gây sự của cô ta gieo gió gặt bão thôi mà! Cô ta còn dám ôm hận trong lòng muốn báo thù cô, nói đạo lý được hay không hả?
“Đậu Đậu? Đậu Đậu?”
“Dạ?”
“Con đang nghĩ cái gì vậy? Mẹ nói là, mấy ngày nay cũng sắp thi cuối kỳ rồi, con cũng không có việc gì lớn cả, tới lớp học sẽ tốt hơn. Gần đây Thánh Phong cải cách, không thi sẽ bị cho thôi học. Bụng mẹ càng lúc càng lớn thêm, không tiện chạy lung tung nữa.”
Đậu Đậu vội vàng gật đầu nói vâng, vô tình liếc thấy bàn tay Sở Ngọc Bình, nhất thời sắc mặt rất khó coi.
“Thứ trên tay mẹ có từ lúc nào vậy?”
Sở Ngọc Bình đứng hình một lúc, “Cái cgì cơ? À, con nói vết đỏ này sao? Mấy ngày gần đây chắc là đụng phải cái gì dị ứng rồi, bác sĩ đã khám qua, cũng lấy thuốc rồi.”
Đậu Đậu rõ ràng sắp phát điên rồi, “Đây đâu phải là chút vết đỏ! Cái này… trên chân của mẹ có không?”
Sở Ngọc Bình đang ở vào giai đoạn cuối của bệnh ngốc trong thời gian mang thai, khuôn mặt mơ hồ còn mang theo chút kinh ngạc “Ý? Sao con biết hay vậy?”
Đậu Đậu, “…”
Làm sao cô biết được? Cô biết chứ!
Vết đỏ trên tay và chân Sở Ngọc Bình, nhìn thì có vẻ rất giống chấm nhỏ của dị ứng. Nhưng mà trình tự các vết đó thật ra là có quy luật, hoàn toàn là do người châm!
Người lớn như Sở Ngọc Bình, tuy là mang thai nên hơi ngốc một chút, nhưng tuyệt đối không thể ngốc tới mức đứng để cho người khác châm kim lên tay mình được.
Vậy thì hiện tượng này chỉ có một cách giải thích…