Tuy nhiên bọn họ trốn được mồng một chứ không trốn được hôm rằm, chẳng mấy chốc, tất cả mặt đều như nhìn thấy quỷ vậy. Vì Viên Viên gọi mấy tiếng mà không ai để ý tới cô bé, biết là cha mình giở trò, cô bé hừ lạnh một tiếng rồi đột nhiên cười gian xảo.
Sau đó trước khi Yêu Nghiệt ra tay, cô bé đã chân nam đá chân chiêu chạy về phía trước, vừa chạy còn vừa dùng bàn tay nhỏ vỗ vào ống quần của đám nhân viên hóng hớt kia, khiến cho đám nhân viên hóng hớt sợ tới há mồm trợn mắt.
Thế là Biển Biển chỉ có thể mang bộ dạng lo lắng không hợp với tuổi tí nào, đi theo sau con bé từng giây từng phút không ngừng nhắc nhở, “Chậm thôi! Chậm thôi! Không được sờ linh tinh, bẩn!”
Đậu Đậu chỉ có thể ha ha cười gượng hai tiếng, “Đây là biểu cảm gì vậy? Nhìn thấy tôi không vui vậy sao hả?”
Đám nhân viên hóng hớt thi nhau nói không có, nhưng rồi dặn lòng không dám tin, âm thầm lẩm bẩm ba lần đây là thời đại khoa học kỹ thuật không có quỷ thần.
Đậu Đậu ra vẻ đi một vòng làm như thị sát công việc, nhìn thấy Vương Yên Nhiên thì nhất thời đứng hình một lúc.
Sao con nhỏ này vẫn ở đây vậy?
Thật không biết xấu hổ!
Cũng đúng, cây không có vỏ cây chết không nghi ngờ, còn người mà mặt dày thì thiên hạ vô địch. Người ta không ngại mất mặt, cô còn cảm thấy mất mặt hộ cô ta sao? Hơn nữa Vương Yên Nhiên bị cô lấy đi vận khí tài khí rồi, không cần nói tới số tiền bẩn thỉu cô ta tự kiếm được kia, tới cả tiền bảo hiểm của cha cô ta cũng không chắc đã giữ được. Trong tình hình này, tiền lương của Niệm Nô Kiều trả cao như vậy, cô ta chắc chắn là phải ở lại đây rồi. Có điều cô ta có ở lại cũng không dễ sống gì, bình thường bị người khác ức hiếp không nói, lại còn hay đen đủi làm sai chuyện nữa.
Vừa nãy còn không cẩn thận làm đổ cốc cà phê lên chân của một nữ nhân viên, lúc này đang run run đứng một bên chờ đối phương nổi giận mắng. Đối phương vừa nhìn thấy bộ mặt chịu tội này của cô ta, liền quát mắng cô ta một câu xúi quẩy, rồi xua tay đuổi cô ta đi.
Đậu Đậu đứng bên ngoài phòng nghỉ của nhân viên nhìn một lúc, thấy Vương Yên Nhiên nhìn về phía này, không nói gì cả, quay ngoắt đầu, đi luôn.
Tuy nhiên Đậu Đậu vẫn đi rất chậm, Vương Yên Nhiên sống chết chạy đuổi theo, vừa đuổi tới thì quỳ thụp xuống.
“Đậu Đậu, tớ biết tớ sai rồi! Tớ không nên trộm phương pháp của Niệm Nô Kiều, càng không nên lừa cậu nói tớ chỉ nhận của Đường Lưu Ly một trăm nghìn. Bây giờ tớ đã nhận trừng phạt rồi, cậu có thể từ bi tha cho tớ một con đường sống không?”
Đậu Đậu vừa nghe xong liền bật cười, “Tha cho cô? Tôi đã làm gì cô nào? Hình như tôi luôn chăm sóc cô rất tốt mà, còn trộm phương pháp gì đó, cô thật sự đã trộm phương pháp bào chế của Niệm Nô Kiều sao?”
Lời của Đậu Đậu nói quá nghiêm túc, khiến cả Vương Yên Nhiên cũng suýt chút nữa tin lời của cô, càng không cần nói tới đám nhân viên hóng hớt đang thi nhau vểnh tai nghe bên cạnh.
Thì ra Vương Yên Nhiên chính là người đã ăn cắp phương pháp điều chế!
Thảo nào gần đây phía đối diện lại mở một cửa hàng Tô Tử Phố, công hiệu sản phẩm cũng giống y chang Niệm Nô Kiều!
Con nhỏ này, nhờ bà chủ chiếu cố mà vào được công ty, không cần qua thi cử không cần bằng cấp nhiều ưu ái như vậy, lại còn có thể che mờ mất lương tâm mà đi chống lại bà chủ! Thật sự là quá xấu xa!
Đám nhân viên hóng hớt chỉ trỏ bàn tán, bên tai Vương Yên Nhiên toàn lời gièm pha nhục mạ của bọn họ, tất cả đều hóa thành ba chữ, “Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu, tha cho tớ.”