Tuy cô ta không biết rượu gì mà đắt như vậy, nhưng nhìn camera giám sát chỗ bàn lễ tân, cô ta đã biết là phải đền tiền rồi. Kết quả lần này phải đền mất hơn nửa tiền bảo hiểm của cha cô ta!
Một triệu đối với nhà bọn họ mà nói tuy là không phải con số lớn lao, nhưng tiền về tay còn chưa kịp ấm đã bay đi như vậy thật sự khiến người ta có chút không cam tâm.
Nhưng không bồi thường thì có thể làm được gì?
Sau đó mẹ cô ta mắng cô ta một trận thậm tệ, bồi thường tiền xong, mặt sầm lại tiếp tục đi làm việc. Tuy là bà ta không nói, nhưng Vương Yên Nhiên biết trong lòng mẹ cô ta nhất định rất ghét cô ta. Vì một triệu này mẹ cô ta định để lại cho em trai.
Quả nhiên, buổi tối khi về tới nhà, tiền cơm tiền tiêu vặt mẹ cô ta cho cô ta đã bị ít đi, trước kia miễn cưỡng thì tiêu đủ, còn tới giờ là chắc chắn đói một bữa rồi.
Khụ…
Sau đó cô ta tới Niệm Nô Kiều, vừa tiếp tục công việc lấy tiền của Đậu Đậu, vừa cảm thấy Kim Đậu Đậu này quả thật là rất thù dai rất bất thường.
Đây đúng là… số chó mà!
May là Đậu Đậu không phải là người dễ đối phó, nếu không lần này rõ ràng là bị suýt cô ta chơi lại.
Hình như Kim Đậu Đậu không trúng kế của cô ta, không chỉ Kim Đậu Đậu không trúng kế, mà đám người trong công ty hình như cũng không.
Tiếp tục kiếm cơm đã không còn dễ dàng nữa rồi, làm thế nào đây? Cô ta phải làm sao đây?
Vương Yên Nhiên đứng ở đó, trong đầu nổi trận mưa gió, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cho dù liều mạng cũng muốn phải nghĩ ra được cách giải quyết.
Tuy nhiên bây giờ Đậu Đậu không có thời gian cho cô ta cơ hội giở trò gì nữa, cô còn phải tới cửa hàng đối diện điều tra một vài thứ phía sau Tô Thính Tuyết nữa. Thế là cô liền vỗ vỗ vai Vương Yên Nhiên nói cô ta đừng để bụng làm gì, quay người mất tích luôn.
Đối diện Niệm Nô Kiều, Tô Tử Phố đang có rất nhiều người. Chăm sóc khách hàng đều là những cô gái trẻ trung xinh đẹp, mặc quần áo cổ đại, cô nào cười cũng ngọt như đường. Đậu Đậu bước chân vào trong, nhìn sơ qua một vòng xung quanh.