“Đây… là cục cưng của ta, chỉ cần để nó lên người Kim Đậu Đậu, không tới hai tháng, cô ta sẽ… ruột phế gan hỏng mà chết!”
Bà lão đó vừa nói vừa mở quả cầu bạc ra trước mặt Đường Lưu Ly. Giữa một nửa quả cầu bạc chạm rỗng là một con sâu xanh lớn mướt mượt, chính là loại sâu mà thường hay có trên lá rau, béo múp xanh lè, vô cùng kinh tởm.
“Thế nào hả? Sâu của ta nhìn rất đáng yêu phải không?”
Bà lão nói rồi sờ sờ đầu con sâu xanh.
Sau đó liếc thấy Đường Lưu Ly đang run cầm cập, sắc mặt không vui nói, “Cô sợ sâu của ta sao?”
Đường Lưu Ly nói không dám, lấy hết dũng khí cười ra tiếng, khen con sâu đó của bà lão vừa béo vừa dễ thương lại đáng yêu, màu sắc còn rất đẹp nữa.
Bà lão dường như đã được những lời nói của cô làm vui vẻ lên, hừ nhẹ một tiếng, coi như tha tội cho cô ta, “Được rồi, ta biết các người đều sợ sâu của ta, có điều cô yên tâm, con sâu này sẽ không linh tinh cắn người.”
Đường Lưu Ly vô thức liền hỏi tại sao.
Bà lão với bộ mặt cưng nựng lấy từ trong đám bình vại trên người ra một cái bình bạc, “Này cô bé, cô có biết đây là gì không?”
Đường Lưu Ly, “… Là gì?”
“Máu, máu của Kim Đậu Đậu, sâu của ta chỉ cần ăn cái này là nhất định sẽ nhận diện chuẩn xác cô ta, bám riết không tha, tới chết mới thôi…”
“Thật sao?”
Mắt Đường Lưu Ly sáng lên, “Vậy bà mau cho sâu của bà ăn đi.”
Lúc cô nói câu này giọng run cầm cập, cố gắng duy trì biểu cảm, tránh có gì không đúng, lại động tới bà lão.
Con sâu này chính là Cổ Trùng trong truyền thuyết. Hơn nữa bà lão này mặc trang phục của Miêu tộc, trên người lại mang đầy trang sức bạc tinh tinh tang tang, bà ta nhất định là phù thủy nuôi sâu ở Miêu Cương!
“Bà ơi, làm sao bà lấy được máu của Kim Đậu Đậu? Không phải bà nói người đàn ông của cô ta là một con yêu sao?”
Bà lão vừa nghe đã đần người ra, nghĩ ra lời dặn dò của chủ nhân trong lần tới này, lúc này đáp lấy lệ, “Chuyện này cô không cần lo, chỉ cần cô biết tôi có thể làm Kim Đậu Đậu chết là được rồi.”
Bà ta sẽ không nói cho cô biết chỗ máu này là máu của Mạch Phi một nghìn năm trước đâu. Thông tin này càng ít người biết càng tốt.
Bà lão rút nắp bình bạc lấy máu rót vào trong quả cầu bạc chạm rỗng. Máu màu đỏ nhạt sền sệt giống như tương hoa quả chầm chậm chảy xuống dưới, quả cầu bạc tuy rỗng, chỗ máu đó tuy nhiều nhưng không hề rớt một chút nào ra ngoài. Con sâu rau xanh mơn mởn dường như đã ngửi thấy mùi máu tanh, ngọ nguậy qua lại trong dung dịch máu màu đỏ nhạt sền sệt, cảnh tượng kỳ lạ không miêu tả nổi.
Đường Lưu Ly nín thở, giống như bị một bàn tay lớn bóp chặt yết hầu, căn bản không hề dám hé nửa lời. Trong lòng cô ta vừa sợ hãi lại vừa kích động, hai loại tâm trạng này hòa quyện vào nhau, cuối cùng hợp thành một ý nghĩ xoẹt qua mãnh liệt… Kim Đậu Đậu sẽ chết!
Chỉ cần cô ta có thể thuyết phục người ngày mai tới thăm cô ta để quả cầu bạc này lên người Kim Đậu Đậu thì cô sẽ giống như dung dịch máu này bị con sâu ăn cùng hút tận, biến mất không dấu vết.
Sẽ không để lại cái gì hết!
Đường Lưu Ly kích động vô cùng, mắt trừng trừng nhìn bà lão đóng quả cầu bạc lại, còn không nhịn được mà hỏi thêm.
“Bà ơi, bà nói ngày mai có người tới thăm tôi, là ai vậy?”
Bà lão đóng quả cầu bạc lại đặt lên lòng bàn tay của Đường Lưu Ly, “Tới lúc đó cô sẽ biết thôi.”