Yêu Nghiệt là dựa vào chút ma khí sót lại trên ảnh để nhận ra, còn Đậu Đậu thì nghe thấy Tứ Bất Tượng nói không nhìn ra được đây là thứ gì để xác định.
Gã là ma!
“Không, gã không phải khế nhân, khế nhân không thể có được ánh mắt như vậy.”
Yêu Nghiệt đột nhiên mở miệng, Đậu Đậu thuận theo ngón tay của hắn nhìn bức ảnh một cái. Người đàn ông trong ảnh có khuôn mặt khá được, đôi mắt nhìn chằm chằm ống kính đặc biệt có thần. Đây không phải diện mạo vốn có của hắn, nếu ma có đôi mắt như vậy thì diện mạo của hắn có lẽ phải xuất sắc hơn nữa. Nghe nói Ma tộc đẹp vô cùng, tôn sùng năng lực hơn nữa bướng bỉnh không chịu phục tùng. Con ma này dường như ngụy trang rất giỏi, nhưng cứ cho là gã ngụy trang giỏi thế nào đi nữa thì ánh sáng sâu thẳm trong mắt cũng không thể giấu giếm được.
Sao gã có thể là người Ma tộc được?
Một khế nhân tới đối phó với cô đã rất giữ thể diện cho cô rồi, một con ma tới cũng quá đề cao cô rồi đúng không?
Trong lòng Đậu Đậu buồn khổ, thấy Tiểu Bạch nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu nên nhất thời cười khan ha ha hai tiếng, “Bọn tôi chỉ là nghi ngờ thôi, có điều gã làm sao phát hiện mẹ cô mất tích vậy?”
Đậu Đậu hỏi như vậy, Tiểu Bạch lập tức đem chuyện này ra kể một lần từ đầu tới cuối. Thì ra sau hôn lễ của Đậu Đậu, mẹ của Tiểu Bạch được Lý Trí mời đi xem phim, vì từ chối không được, thế là đồng ý đi. Sau khi xem phim xong, hai người đi dạo trên phố, trong lúc đó Tô Thành Minh đã gọi điện cho Susan, hình như là đang giải thích với bà ấy cái gì đó, hỏi cụ thể vị trí của bà ấy.
Sau đó Susan tạm biệt Lý Trí, đi ngược về hướng của Lý Trí. Tiếp sau nữa, gã nghĩ tới việc một mình Susan đi sẽ không an toàn nên quay lại, vừa hay nhìn thấy Susan ngồi lên xe của Tô Thành Minh. Gã nhìn Susan bị Tô Thành Minh đón đi như vậy, khi đó còn chưa nghi ngờ ông ta. Ngày hôm sau liên hệ với Susan không được, lại phát hiện tin tức trong đại hội cổ đông của tập đoàn Tô Thị mà chủ tịch hội đồng quản trị không có mặt, lúc này mới nghi ngờ Susan đã mất tích. Đã qua 24 tiếng đồng hồ vẫn không liên lạc được, thế là báo cảnh sát.
Lời của Lý Trí gần như không có kẽ hở nào, hôm đó camera giám sát ở cửa rạp chiếu phim đã làm chứng rõ ràng cho gã.
Tiểu Bạch bổ sung thêm điểm camera giám sát này nữa, sau đó tổng kết, “Vậy nên tôi thấy người dẫn mẹ tôi đi nhất định là Tô Thành Minh! Còn về chú tài xế và đám hàng xóm, căn bản không hề có khả năng!”
Đậu Đậu, “Nếu gã không phải người thì sao? Muốn đem hai người đi một cách im lặng không dấu vết là rất dễ dàng phải không?”
Tiểu Bạch sững sờ, sau đó thẳng thắn nói, “Tôi… tôi thật sự không nghĩ tới khả năng này.”
Đậu Đậu nhìn ra được tâm tư không hề che đậy của cô ấy, lắc đầu bất lực, nhìn về phía Yêu Nghiệt, “Phải làm sao đây? Đuổi theo kiểu gì được chứ?”
Nếu như Lý Trí này chính là Ma tộc đã giúp Đường Lưu Ly và Tô Thính Tuyết hại cô, vậy thì nếu tóm được gã ta là chuyện đã có thể kết thúc rồi. Nói không chừng còn có thể tìm ra kẻ muốn giết cô phía sau gã là ai.
Yêu Nghiệt cũng rất khẳng định điều này, nghĩ một lát rồi hỏi, “Lý Trí hiện đang ở đâu?”
Trương Khải Bình ngơ ngác, sau đó phản ứng lại là hỏi anh ta bèn lập tức trả lời, “Ở cục cảnh sát! Mấy ngày nay gã có thời gian là sẽ tới cục cảnh sát, khá quan tâm tới vụ án. Thời điểm này chắc là vẫn ở đó.”
Đậu Đậu và Yêu Nghiệt nhìn nhau, lần lượt cảm thấy không có khả năng lắm. Lý Trí là ma, sao có thể bắt cóc Susun rồi còn cả ngày tới Cục cảnh sát chầu trực được chứ?
Ma tộc tùy ý như vậy, muốn giết muốn chém là chuyện từng giây từng phút. Tô Thính Tuyết sẽ không lương thiện đến mức chỉ để gã bắt Susan, khiến Tiểu Bạch lo lắng tiện thể tăng thêm độ khó cho cảnh sát điều tra vụ án này chứ?
“Vừa nãy cô nói đó là tấm ảnh cuối cùng, vậy những tấm ảnh trước đó thì sao?”