Đương nhiên đây không phải là lý so khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi. Lý do sắc mặt hắn khó coi là vì… hơi thở trên người con ma đó rất quen thuộc, nếu hắn không nhớ nhầm thì một ngàn năm trước trong trận chinh chiến hắn dẫn binh thảo phạt Ma tộc, bọn họ đã từng giao đấu rồi!
Mùi đó rất nồng, nồng hơn cả trên ảnh không chỉ trăm lần, còn về Đậu Đậu còn chưa khai hóa này cũng ngửi được một mùi rất kỳ lạ mà quen thuộc.
Quen thuộc?
Đúng, hình như cô đã từng ngửi thấy mùi này rồi, không biết là từ lúc nào, cũng không biết là bao nhiêu năm về trước.
Đồng tử Đậu Đậu hơi thay đổi, còn Yêu Nghiệt gần như trong một chốc lát đó nắm chặt tay cô, mạnh mẽ lôi cô từ trong hồi ức trở lại.
Đậu Đậu bừng tỉnh, nhìn thấy Lý Trí đã gọi món ngồi xuống, đưa mắt nhìn Yêu Nghiệt tỏ ý em không sao, để hắn nhanh chóng thu ma khí về. Yêu Nghiệt không yên tâm, lại nhìn cô mấy cái, lúc này mới lấy ra một bình lưu ly, cách một cái bàn tròn, dùng chút yêu lực, thu lại chút ma khí còn tàn lưu trên người Lý Trí.
Sau bữa cơm, Lý Trí triệt để giải thoát được nghi ngờ, về sở cảnh sát tiếp tục ngồi, dường như thật lòng với Susan.
Tiểu Bạch mặt đầy biểu cảm tôi sớm đã nói rồi tiếc là các người không tin, hỏi, “Vậy bây giờ phải thế nào?”
Đậu Đậu không còn cách nào khác, chỉ có thể nói lại như con vẹt, “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Yêu Nghiệt, “… Một lát nữa tôi sẽ đi tìm yêu… Khụ, đi tìm người điều tra một chút, sẽ có tin tức thôi.”
Nhiều yêu sẽ có nhiều lực lượng, chỉ cần con ma đó để lộ hơi thở thì Yêu tộc sẽ lập tức đuổi tới, giúp hắn giữ chân vài phút là đủ hắn đuổi kịp rồi. Nếu hắn đơn thương độc mã, vậy thời gian đuổi tới nơi cũng đủ để con ma đó chạy mấy bận. Cho nên hắn mới nói sẽ đi tìm yêu, khụ, tìm người điều tra một chút…
Thật ra Tiểu Bạch biết hắn nói là đi tìm yêu, chỉ có điều Trương Khải Bình nhà cô vẫn chưa biết thân phận của hắn, đối với chuyện này sẽ có nghi ngờ hỏi, “Tìm người điều tra? Tìm ai để điều tra? Chuyện này không dễ tra phải không?”
Tiểu Bạch, “… Anh quên Đậu Đậu là đạo sĩ bắt yêu rồi sao?”
Trương Khải Bình, “Nhưng anh ta nói anh ta tìm người, chứ không phải cô Kim tìm người.”
Đậu Đậu, “… Anh ấy nói tìm người tức là để tôi đi tìm người, giải thích như vậy anh thấy được không?”
Trương Khải Bình, “… Tôi thấy được.”
Sau khi quyết định, Trương Khải Bình liền dẫn theo Tiểu Bạch đã mấy ngày không chợp mắt về nghỉ ngơi dưỡng sức, để lại Đậu Đậu và Yêu Nghiệt nhìn nhau rất lâu, liền cùng nhau tới nhà hàng món ăn thôn quê Đại Hùng.
Vợ chồng gấu thấy bọn họ tới hơi kinh ngạc, vì bọn chúng sợ mà, lần trước chính bọn chúng đã để hai đứa bé nhà Yêu Tôn bị mất tích.
Tuy nhiên Yêu Nghiệt không phải tới để tính sổ với bọn chúng. Chỉ là Lăng Đầu Thanh bận rộn giúp Đậu Đậu chuyện của Niệm Nô Kiều nên hắn tới đây đích thân giao chút nhiệm vụ cho bọn tiểu yêu.
Vợ chồng gấu biết bọn họ không phải tới để truy cứu trách nhiệm, bèn lần lượt thở phào nhẹ nhõm. Sau đó hít trái hít phải cái bình ma khí đó, sau khi nhớ kỹ mùi liền cẩn thận thu lại, “Yên tâm đi Tôn Thượng, chúng tôi nhất định sẽ thông báo tới tất cả yêu tộc của Đế Đô, hợp lực lượng tìm tung tích của con ma đó.”
Yêu Nghiệt gật đầu, dặn dò xong cũng không ở lại lâu, liền dắt vợ chuẩn bị đi.
Thế nhưng con gái bọn họ có cái mũi rất thính!
Vừa ngửi thấy mùi hương vị thôn quê ở khắp nơi trong nhà hàng này, nó đã từ trèo từ tay của Đậu Đậu ra, nói ăn thịt ăn thịt muốn ăn thịt!
Hai vợ chồng làm sao có thể từ chối được chứ. Đúng lúc buổi trưa Đậu Đậu ăn toàn “cỏ” rồi, bây giờ cả người đều có chút không biết hương vị.
Tên Lý Trí đó, không biết có phải có phải do làm giáo sư giải phẫu cả ngày tiếp xúc với thi thể hay không, mà ông ta căn bản không ăn thịt á!