Vậy nên mỗi ngày bà ta sẽ mượn danh nghĩa đi trừ khử trùng cho đất ma để thu thập nước sương trên lá hoa lan và Nhiễu Lan Đằng do Ma tộc trồng. Loại nước đó chứa đầy mùi của Ma tộc, ngang ngược mà nồng nặc, mang theo lực sát thương rất mạnh.
Bọn chúng cứ nghe, rồi ngửi, rồi uống, rồi ăn, rồi đau khổ, rồi rời đi.
Kết cục cuối cùng, chỉ có nó là kiên trì được tiếp. Cứ thế cứ thế, tiếp tục tồn tại.
Nó đã đói hơn hai nghìn năm rồi, bây giờ khó khăn lắm mới nằm bò trên cơ thể của thứ đồ ăn yêu thích nhất. Nó lặng lẽ nhúc nhích từng chút một, ngoạm một miếng thật to vào chiếc lá màu xanh biếc. Một miếng cắn đã làm cho lá của Nhiễu Lan Đằng bị thủng một lỗ lớn.
P/S: Đối với nó mà nói là một lỗ thủng lớn, thế nhưng với người bình thường thì chỉ là một hạt vừng nhỏ trên chiếc lá mà thôi.
Đậu Đậu bị đau, thở hắt một hơi lạnh, nắm lấy mắt cá chân. Yêu Nghiệt nghe thấy liền chạy đến, vội vàng hỏi cô có chuyện gì.
Con trùng mập mà xanh mướt đang hưởng thụ mỹ vị bỗng cảm nhận được mùi của nguy hiểm, một miếng lá to đang ngậm trong miệng đến nhai đều không dám nhai, chỉ có thể cuộn thành một cuộn tròn yên lặng nằm trong lỗ thủng cố gắng giả chết cố gắng giả như bản thân mình là một hạt đậu xanh nhỏ tí!
Khụ, thực ra nó đang lấp kín vào cái lỗ thủng đó…
Nhiễu Lan Đằng run lẩy bẩy, bên trên mặt chiếc lá dưới cùng có một chấm nhỏ tí xíu, đột nhiên trở nên nhạt đi.
Yêu Nghiệt nhìn một cái, sau đó ôm lấy Đậu Đậu còn đang đau chân đi ra khỏi nhà bếp.
Gương mặt lão già mất nết ngơ ngẩn, định thần lại đã làm ầm lên ở trong bếp, “Này! Kim Đậu Đậu! Cho dù món ta nấu có không được ngon đi chăng nữa, con cũng không thể không thèm nể mặt như vậy chứ! Con còn chưa ăn mà! Cho dù ăn rồi thì chỗ bị đau cũng không nên là chân chứ!”
Yêu Nghiệt vốn dĩ đã buồn bực phiền não, nghe thấy lão già mất nết làm ầm ĩ, lập tức ném lại một câu với giọng điệu lạnh thấu xương, “Câm miệng!”
Khóe miệng lão già mất nết giật giật, càng ngày càng không thích cái tên đồ tế này.
Ông cảm thấy ông vẫn nên trao đổi với đồ đệ của mình một chút, xem xem có thể khuyến khích nó ngoại tình hay không, trở về núi Đạo Vương bao nuôi đám sư huynh sư đệ của nó. Suy cho cùng, đồ đệ gặm rỉa đồ đệ còn tốt hơn là để Hồ yêu gặm rỉa mà.
Đám Hồ yêu đó quả thực là rất quá đáng! Đi cũng đã đi rồi, lại còn mê hoặc đồ đệ của ông đến mức nuôi hồ ly tập thể nữa!
Thật quá đáng lắm rồi, thực sự là quá quá đáng!
Khụ… Chờ chút, giọng điệu vừa rồi của tiểu đồ đệ không giống như đang giả bộ mà, cho dù là giả bộ, nhìn thấy ông nấu cơm cũng không nên đau khổ như thế chứ?
Lẽ nào chức năng cơ thể có vấn đề gì hay sao?
“Đồ đệ, con làm sao thế?”
Đậu Đậu trung thực bày tỏ, “Con không biết.”
Yêu Nghiệt liếc nhìn lão già mất nết một cái, cẩn thận tỉ mỉ nhìn mắt cá chân của Đậu Đậu, ấn nhẹ từng chút từng chút một, “Đau ở đây à? Ở đây? Ở đây?”
Đậu Đậu liên tục lắc đầu, mãi đến khi hắn ấn vào vị trí nơi có màu xanh không giống với những vị trí khác lắm, mới á lên một tiếng, “Đau đau đau! Chính là chỗ đó chính là chỗ đó, đau như bị chó cắn vậy!”
“Ý, mẹ ơi, con sâu!”
Viên Viên hiếu kì tiến lại gần, ngay sau đó lấy ngón tay mập múp míp của mình chỉ vào con trùng đang nằm giả chết gào lên, “Đúng là con sâu!”
Cô bé nghiêng đầu dùng ngón tay mập múp míp của mình gẩy gẩy con trùng đang nằm giả chết, bộ dạng như muốn gảy nó ra ngoài vậy.
Thế nhưng con trùng đó không nhát như vẻ bề ngoài, vừa cảm nhận được nguy hiểm đã lập tức chui vào trong thịt của Đậu Đậu, càng chui càng sâu càng chui càng sâu, mãi đến khi vào đến tận xương tủy.
Đậu Đậu vô thức cầm lấy thứ đồ chơi bằng lông trong tay của Viên Viên, đợi đến lúc cơn đau ở chân cuối cùng cũng đã tan dần thì thứ đồ choi ở trong tay cũng đã bị bóp nát từ lâu rồi.
Viên Viên trơ mắt nhìn đồ chơi của mình bị biến thành một đống vải vụn, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn cuối cùng không nhịn được, oa lên một tiếng bắt đầu khóc.