Phu nhân Hoa Nguyệt không để ý đến chuyện này, bởi vì chuyện xấu ở trong một điều kiện nhất định có thể trở thành chuyện tốt, đứa bé không phải Lô đỉnh thịnh thế thì cũng sẽ không phải giống bà, bị coi như một món quà mà tặng đi tặng lại.
Đêm hôm đó, tất cả khách khứa đều tập trung tại Mạch gia ăn uống no say, chỉ có bà cảm thấy không khỏe nên đã về phòng sớm để nghỉ ngơi.
Không ngờ, lúc nửa đêm vắng vẻ, bụng bỗng lên cơn đau dữ dội.
Phu nhân Hoa Dung coi bà như cái gai trong mắt từ lâu, cố tình chuốc say Mạch tướng quân, thị nữ của bà không nơi chống đỡ, chỉ có thể mạo hiểm chạy đến tiền viện cầu cứu Mạch Lăng.
Thế nhưng đến nửa đêm, người nên ngủ người không nên ngủ cũng đã ngủ rồi, đứa trẻ này ra đời thật không đúng thời điểm mà.
Thực ra nói cho cùng, đến hai Hoa Dung cũng không đánh nổi một mình Hoa Nguyệt, nhưng không còn cách nào khác, ma nữ mang thai đều rơi vàng trạng thái trói gà không chặt. Huống hồ bà đã gần đến thời gian sinh nở, sao có thể là đối thủ của con ma đã hồi phục từ lâu chứ?
Vậy nên bà vùng vẫy trong khu sân nhỏ vắng vẻ, không ai quan tâm, không ai để ý, con trai ở tiền viện cũng không biết có gặp được thị nữ của bà hay không, bà chỉ có thể chờ chết…
Không biết đã bao lâu sau, viện Hoa Dung mà bà ở lại bỗng nổi lửa. Ánh lửa giăng khắp nơi như muốn thiêu chết bà, làn khói đen nghẹt thở từng đợt từng đợt bay đến.
Bà khổ sở ôm bụng cố gắng chạy ra ngoài, còn chưa chạy được mấy bước đã bị ngã nhoài xuống đất, cột nhà đổ sập xuống. Bà nhắm mắt lại, liều mạng bảo vệ lấy cái bụng.
Thế nhưng cơn đau đớn trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện, có một người đàn ông thân cao tám thước quay lưng lại với bà, nhẹ nhàng bay đến đỡ lấy cột nhà.
Đối phương lách mình nhìn bà một cái, một nửa mặt là màu xanh thần bí.
Người đó không nói gì cả, ném cột nhà sang một bên rồi ôm bà ra ngoài. Đó là đại vui sư, con ma bói ra Lô đỉnh thịnh thế.
Sao y lại đến đây?
Lô đỉnh thịnh thế chẳng phải đã được sinh ra rồi hay sao?
“Mẹ!”
Mạch Lăng vội vàng chạy đến, nhìn thấy khắp nơi đều là lửa, mẹ anh ta ngồi trên nền gạch xanh trong sân, áo bào vu sư nhanh chóng ẩn nấp nơi góc tường.
Theo sau anh ta là bà đỡ, nha hoàn và Mạch tướng quân bị anh ta mạnh mẽ đánh thức, người hầu cũng ào ào chạy đến cứu hỏa.
Mạch Khanh vừa nhìn dáng vẻ của phu nhân Hoa Nguyệt cũng cảm thấy áy náy, vội vàng sai nha hoàn đỡ bà dậy dìu vào trong phòng sạch sẽ, để bà đỡ đỡ đẻ.
Đứa trẻ yên ổn ra đời, là một bé gái, không có ma lực, không có Nhiễu Lan Đằng.
Tin tức này làm phu nhân Hoa Dung tức giận, một mình ngồi trong phòng nghiến răng liên tục, chỉ hận một nỗi không phóng hỏa đủ lớn, không thiêu cháy ả tiện nhân đó cùng với đứa con gái bẩn thỉu kia!
Nhưng Mạch tướng quân đối với phu nhân Hoa Nguyệt lại cảm thấy mắc nợ. Nếu không phải vì năm đó ông xông nhầm vào Ma cung thì bây giờ bà ấy sẽ là phi tử của Ma quân, dựa vào tính tình hiền dịu của bà ấy, nhất định sẽ nhận được sự yêu thương vô bờ. Cho dù không thể thì cũng sẽ sống một cuộc sống an ổn.
Chứ không phải như bây giờ, sinh một đứa con mà nguy hiểm đến một nửa sinh mạng.
Ôm nỗi áy náy day dứt trong lòng, Mạch Khanh muốn dành quyền lợi đặt tên con cho Hoa Nguyệt. Thế nhưng Hoa Nguyệt lại chăm chú nhìn phía sau lưng ông, nhìn một hồi rất lâu rồi nói, “Hay là để chị Hoa Dung đặt tên cho đứa bé đi.”
Phu nhân Hoa Dung vốn rất tức giận nhưng vẫn bước qua đó nhìn một cái. Bà ta phải xem xem đứa nhỏ do ả tiện nhân sinh ra dám tranh giành với con gái bà ta rốt cuộc trông như thế nào!