Ông ta muốn có được cô, muốn cô trở thành vật sở hữu của ông ta, thỏa sức nhuộm lên màu sắc thuộc về ông ta.
Loại cảm giác này trước giờ chưa từng xuất hiện, không ai trong số những phi tần hậu cung của ông ta có thể mang đến cho ông ta một cảm giác muốn chiếm hữu mạnh mẽ đến vậy.
Vậy nên ông ta bước từ trên xuống, như say mê bất ngờ nắm lấy tay cô, “Nàng… tên là gì?”
Mạch Phi dừng lại, hoảng hốt lo sợ giống như một một chú nai con bị giật mình.
Cô bình tĩnh lại, nhìn ông ta cười hì hì, gãi gãi đầu rồi nói, “Tôi là Mạch Phi.”
“Mạch Phi… Phi nào?”
“Phi trong Phương Phi.”
“Ồ ~ Là Phi này à, bổn quân còn tưởng…”
Ma quân dừng lại giữa chừng, khóe miệng còn mang theo nụ cười yêu mị, chỉ dừng lại một lúc, đã nhử được chú nai nhỏ ngây thơ không biết gì cắn câu.
“Tưởng gì cơ?”
Cô hỏi như vậy, đôi mắt to trở nên hiếu kì, giống như một chú mèo con tự cho rằng bản thân mình thông minh, toàn thân trên dưới đều là sự cơ trí linh hoạt.
Rất ngốc, cũng rất đáng yêu, sạch sẽ giống như một đứa trẻ, sạch sẽ đến khiến ông ta điên cuồng, điên cuồng đến hận một nỗi không thể ngay lập tức đè cô xuống mà ra sức bắt nạt, dạy cho cô biết trên đời này thứ bẩn thỉu nhất, thứ nhơ nhớp nhất, thứ hạ lưu nhất…
“Này, ông còn chưa nói tưởng là gì đó?”
Cô gái ngốc nghếch không ý thức được ánh mắt xâm chiếm của đối phương mang ý đồ gì, bàn tay trắng nõn khua khua trước mặt ông ta, là một cô nhóc không biết lớn biết nhỏ không có quy tắc gì cả.
Phu nhân Hoa Dung cuối cùng cũng bước ra khỏi từ kinh ngạc, oán hận đến không cam tâm, ho nhẹ một tiếng, ngăn lại, “Phi Nhi, không được hỗn! Đó là Quân thượng, phải gọi bằng ngài.”
“Không sao, bổn quân không nhỏ nhen như vậy.”
“Vậy ông mau nói đi!”
Thấy chú nai con đã nóng vội, Ma quân kẽ cong môi, nói bên cạnh tai cô: “Ta còn tưởng rằng, Phi trong Mạch Phi là phi trong phi tử cơ. Vậy nên, nhóc con, cô là Mạch Phi hay là Ma phi đây?”
Ma quân vừa dứt lời, đám Ma tộc hóng hớt ăn dưa lần lượt bê dưa bắt đầu xem kịch.
Nhìn dáng vẻ này của Ma quân, có lẽ là nhất định phải có bằng được cô gái này rồi.
Thật không ngờ được, năm đó Mạch tướng quân cướp đi một Lô đỉnh của Ma quân, đến giờ thời thế thay đổi, địa vị của Ma quân ổn định rồi, liền muốn hai cô con gái của Mạch tướng quân trả nợ cho cha.
Được đấy, tình tiết câu chuyện này rất được!
Lấy một Lô đỉnh bảy lá đổi lấy một Lô đỉnh thịnh thế cùng với một tiểu tinh linh phi phàm thóat tục như vậy, cuộc làm ăn này của Ma quân rõ ràng là chỉ có hời mà không bị lỗ mà!
Sắc mặt của Mạch tướng quân đã có chút tái xanh, nhưng ông ta vẫn cố giữ bình tĩnh. Ông ta không thể nói lời phản bác nào, chỉ có thể ha ha cười xòa rồi nói, “Nếu Quân thượng thực sự có ý này, vậy cũng là may mắn cho Mạch gia của thần.”
May mắn cái con bà nó! Con gái lớn mới sinh ra đã bị ông ta chiếm địa bàn, không nói đến việc đích thân đặt tên, lại còn cứ vài hôm lại đến Mạch phủ để người khác chú ý đến sự tồn tại của mình nữa.
Bây giờ thì hay rồi, đến cả cô con gái nhỏ của ông cũng bị nhìn trúng rồi.
Ông thật sự không tin được Ma quân ngông cuồng tự cho mình là nhất như vậy, đến cả một đứa nhóc lông còn chưa mọc đủ cũng có thể nảy sinh tình cảm.
Báo thù, rõ ràng là báo thù!
Ma quân làm như vậy chắc chắn là đang báo thù việc năm đó ông uống rượu say làm loạn cướp mất Lô đỉnh bảy lá của ông ta.
Tuy rằng thường ngày ông vẫn luôn thiên vị cô con gái lớn, nhưng ông đối với cô con gái nhỏ này cũng không hoàn toàn không có tình cảm gì mà! Bây giờ cả hai đứa con gái đều bị Ma quân nhìn trúng, sau này chẳng phải sẽ tương tàn lẫn nhau sao?
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đánh nhau rồi, kẻ được xem chuyện cười chẳng phải là người ngoài hay sao?
Mạch tướng quân rất lo lắng, phu nhân Hoa Dung lại càng lo lắng. Không giống với nỗi lo lắng bị người khác cười chê của Mạch tướng quân, trong lòng bà ta bực bội đến sắp chảy máu rồi.
Tại sao? Tại sao con nhóc này tự dưng lại trở nên thu hút người khác như vậy?