Bao nhiêu năm nay, trong lòng Ma quân, Mạch Quỳnh Lâm chỉ là một Quỳnh Lâm tiểu thư. Tiểu tiện chủng giờ thì hay rồi, mới gặp có một lần mà đã là Phi Nhi!
Bà ta quả thật không hiểu nổi, tiểu tiện chủng này có gì tốt? Rốt cuộc Ma quân đã nhìn trúng điểm gì của nó? Lẽ nào là vì năm đó ả tiện nhân kia suýt chút nữa trở thành người phụ nữ của Ma quân?
Không phải chứ!
Xem ra, bất luận là bởi vì nguyên nhân gì, cũng không thể giữ con nhỏ đó lại. Giữ nó lại, sớm muộn cũng sẽ là mối họa!
Trong lòng phu nhân Hoa Dung đã quyết tâm như vậy, ngoài mặt lại cười nói không để lộ một chút sơ hở, “Vâng, Quân thượng nói đúng, sau này thần phụ nhất định sẽ không nghiêm khắc như vậy nữa.”
Ma quân ừ một tiếng coi như trả lời, trong tay nắm chặt chiếc trâm cài tóc, dạo bước đi về ngồi lại vị trí trên cao.
Thế là sự việc Ma quân yêu thích Mạch nhị tiểu thư trong buổi yến tiệc đã lan truyền nhanh chóng trong Ma vực, đám hóng hớt ăn dưa ăn đến nỗi gọi là kinh khủng.
Trái lại, người trong cuộc nghe thấy lại coi như không nghe thấy, nên làm gì thì làm đó, hoàn toàn không coi đấy là một chuyện đáng để tâm. Cô thật sự là không hiểu nổi.
Ma quân cứ dăm ba ngày lại đến Mạch phủ, từ đến gặp Mạch Quỳnh Lâm nay đã chuyển thành gặp cô.
Tin tức này cứ mỗi khi đến thời gian rảnh rỗi lại được truyền đi truyền lại, đám hóng hớt ăn dưa nghe nhiều đến nỗi nóng lòng thay cô.
Sau đó ngoại trừ đám hóng hớt ăn dưa, có người trong Mạch phủ thật sự đã sốt ruột rồi, người đó chính là phu nhân Hoa Dung. Bà ta cảm thấy bà ta nhất định phải làm gì đó.
Vậy nên bỗng nhiên có một ngày, Mạch Phi nghe thấy một cái tên, cái tên đó là Ly Cửu Ca.
Hắn là Long Thần, là Cửu điện hạ của Đông Hải Long tộc, nghe nói hắn ta tuấn tú vô song, là chiến thần bách chiến bách thắng. Từ khi có thành tích chiến đấu là chưa có trận nào bị thua, một nam nhân đến cả Ma quân cũng không thèm coi ra gì.
Không, phải là nam thần!
Mạch Phi nghe thấy liền hoang mang hoảng hốt và tò mò, cô muốn gặp người đó, hay nói cách khác là muốn gặp tôn thần đó.
Cô là Ma tộc, Ma tộc không có ma lực cũng không có Nhiễu Lan Đằng.
Cô hướng về ánh sáng và nhiệt huyết, cô cảm thấy có lẽ cô không thuộc về một nơi như vậy.
Rất nhiều người đều nói cô không thuộc về nơi này, đến cả Ma quân cũng nói như vậy, ông ta nói cô sạch sẽ giống như một tinh linh, giống một tiên tử.
Nhưng tiên tử lại không thuộc về Ma vực. Cho dù có thích ai cũng nên thích người giống như Ly Cửu Ca, người đàn ông toàn thân trên dưới đều tràn đầy chính nghĩa và ánh sáng mặt trời.
Cô cảm thấy làm tiên tử sẽ tốt hơn, làm tiên tử có thể tự do tự tại, sẽ không bởi vì là Lô đỉnh hay không phải Lô đỉnh mà đối mặt với rất nhiều phu quân, đối mặt với rất nhiều thị thiếp của phu quân.
Người yêu nhau chẳng phải là chỉ nên thuộc về nhau thôi hay sao?
Sống thành ma, không có tim, không có tình, giống như mẹ cô vậy, đời đời kiếp kiếp đi theo một người đàn ông mình không yêu cũng không yêu mình, như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Vậy nên, người đời nói Mạch nhị tiểu thư không có giáo dục, không có não, không ngờ cô mới chính là ma nhìn được rõ ràng nhất.
Thế là Ma quân cả ngày đến thăm Mạch phủ đã không biết ngay từ lúc bắt đầu ông ta đã bị loại rồi. Ông ta ở trong lòng Mạch Phi, cũng chỉ là... một người chú lớn tuổi thôi. Không những thế, người đàn ông có thể làm chú này lại muốn làm anh rể cô.
Vậy nên, việc này hoàn toàn không thể trách Mạch Phi không hiểu chuyện ok! Ai bảo ngay từ lúc bắt đầu ông ta đã lăn lộn với cả trăm nghìn mỹ nhân hậu cung chứ!
Thế là liên quan đến tin đồn về Ma quân yêu thích Mạch nhị tiểu thư cứ thể dần dần nhạt đi.
Mãi đến một ngày, Ma quân bất ngờ hạ chỉ...
Ngày đó, trời xanh không gợn chút mây, Mạch nhị tiểu thư giống như một cô nhóc tinh nghịch ở nhà quấn lấy anh trai mình luyện võ, bên trong Ma cung bất ngờ có chỉ ý hạ xuống.
Người truyền lệnh nho nhã đọc một đoạn, đại khái đó là...