Miễn cưỡng… coi như là một ông chú nhìn được thôi.
Khụ, đây thực chất chỉ là suy nghĩ cố chấp của cái nhìn phiến diện của Mạch Phi mà thôi.
Ma quân ở trong mắt người đời chính là một người anh tuấn phi phàm, nếu so sánh với Cửu điện hạ của Đông Hải Long tộc thì cũng chỉ già dặn hơn một chút.
Tóm lại, Mạch Phi đối với ý chỉ này hoàn toàn không thể đồng ý được, không nói lời nào liền quay trở về phòng mình.
Phu nhân Hoa Dung dùng ánh mắt độc ác quan sát phản ứng của cô từ đầu đến cuối, phát hiện là cô ngốc thật, ngây thơ thật, không muốn gả cho Ma quân thật nên ngay lập tức nghĩ ra một kế.
Bà ta đánh mắt ra hiệu cho Mạch Quỳnh Lâm, bảo cô ta đừng khóc nữa, việc này chưa đến thời khắc cuối cùng thì vĩnh viễn không thể nói chắc được. Nước cờ mà bọn họ giấu bấy lâu đến lúc di chuyển rồi.
Thế là tối hôm đó, Mạch Quỳnh Lâm liền đến gặp Mạch Phi.
Cho nên nhị tiểu thư của Mạch gia cứ thế gói ghém một tay nải nhỏ nửa đêm nhảy ra ngoài, ngày hôm sau khi thời gian dự kiến tiến cung đến thì đã không còn chút bóng dáng nữa rồi.
Đào hôn! Rõ ràng là đào hôn!
Mạch tướng quân và mẹ ruột anh ruột tức giận vô cùng, chỉ có Mạch Quỳnh Lâm ủ rũ như hoa nhài sau mưa đứng ra nói đồng ý thay em gái tiến cung.
Khi đó Mạch Truy ở quân doanh xa xôi đã về đến nhà, vừa nghe thấy em gái mình nói vậy lập tức bật cười ha ha.
Anh ta cảm thấy IQ của cô em gái này nhất định có chút vấn đề, bị mẹ ruột anh ta dạy dỗ đến trong mắt ngoại trừ Ma quân ra thì không còn biết đến chuyện gì khác nữa.
Con bé cũng không nghĩ xem việc này có thể để con bé thay thế sao?
Hơn nữa, con bé thay thế rồi, Ma quân sẽ không truy cứu trách nhiệm của Mạch gia hay sao?
Điều quan trọng nhất đó là Ma quân giữ con bé lại, ý là để cho con bé có đủ thời gian trưởng thành, để Nhiễu Lan Đằng chín lá xong sẽ cưới nó làm hậu.
Giờ thì hay rồi, thay Mạch Phi đi làm phi tử? Nghe rõ ràng chưa, là phi tử đó! Đầu nó chắc chắn là bị cửa kẹp!
Điều càng khiến người khác không thể hiểu nổi đó là mẹ anh ta sao lại ngầm đồng ý chứ?
Người xưa nói quả nhiên không sai, tầm nhìn của phụ nữ đúng là thiển cận!
Uổng công bao nhiêu năm nay anh ta thấy mẹ ngoài mặt chiều chuộc nhưng lại âm thầm chèn ép Mạch Phi, còn tưởng rằng bà là nữ trung hào kiệt hiếm thấy, bây giờ xem ra, chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Nếu anh ta đoán không nhầm, Mạch Phi cũng là do bà ta bày kế ép trốn khỏi Mạch gia.
Nói thật, cho dù Mạch Phi có tiến cung thì đã làm sao? Bây giờ Ma quân đang yêu thương cô, nhưng tương lai sau này thời gian dài rồi cũng sẽ phai nhạt. Hoa không thể rực nở trăm ngày, huống hồ tranh giành suốt mấy trăm năm? Quân tử báo thù, trăm năm chưa muộn, đợi đến khi em gái thành Nhiễu Lan Đằng chín lá rồi, hậu cung chẳng phải sẽ là do nó làm chủ hay sao?
Bây giờ thì hay rồi, bọn họ lại đuổi Mạch Phi đi.
Ma quân muốn tìm cũng không thấy, chỉ càng lúc càng đau lòng vì cô ta mà thôi!
Thế là Mạch Truy cười khẩy một tiếng, kéo Mạch Quỳnh Lâm sang một bên, “Thay cái gì mà thay, đứng một bên đi!”
Mạch Quỳnh Lâm bất ngờ bị mắng, ngơ ngác đứng sang một bên không biết nên nói gì. Dưới sự ép buộc của anh trai mình, chỉ có thể yếu ớt cúi đầu không nói.
Phu nhân Hoa Dung đang định nói em gái con nói có lý, thì Mạch Truy ở bên này đã lên tiếng rồi.
“Phụ thân đại nhân, con cho rằng sự việc này nhất định không được hành động thiếu suy xét. Mạch gia may mắn còn có thể thóat được lần này, còn nếu thực sự thay thế, Quân thượng sẽ cảm thấy chúng ta không coi ông ấy ra gì. Đến lúc đó, em gái con cho dù có tiến cung thì cũng sẽ sống không dễ dàng.”
Mạch tướng quân gật đầu, “Truy Nhi nói rất đúng, sự việc này cũng chỉ có thể bẩm báo theo sự thật mà thôi.”
Mạch Lăng vừa nghe thế liền sốt ruột, định nói mọi người không thể làm vậy thì phu nhân Hoa Nguyệt đã âm thầm kéo anh ta lại… Đại vu sư đã dặn dò, tất cả thuận theo tự nhiên.
Mạch tướng quân phát hiện thấy hành động của hai mẹ con, khẽ nhíu mày không vui nói, “Hoa Nguyệt, việc này nàng có suy nghĩ gì?”