Một chiến thần Đông Hải, một cô gái Ma tộc ngốc nghếch, rốt cuộc làm thế nào lại đến bên nhau?
Chỉ có một đoạn ngắn ngủi thế này căn bản không thể chắp vá ra được mà!
Đậu Đậu vừa nghĩ như vậy, não bộ liền bắt đầu đau đớn. Ngay sau đó là cá chân giống như thật sự đang có một con sâu đang gặm rỉa da thịt của cô vậy, đau như có cây kim xuyên vào, đau đến thấu xương.
Lúc này Yêu Nghiệt đã không còn tâm trạng đi nói về chuyện yêu đương ân ái với vợ nữa, bế bổng cô lên đặt xuống ghế sofa, vừa xoa mắt cá chân cho cô vừa nhắc nhở, “Không được nghĩ nữa, em nhớ hay không nhớ cũng không sao. Anh nhớ là được.”
Đậu Đậu đã đau đến sắp khóc rồi, bàn tay nắm chặt lấy sofa lại càng bám chặt hơn, cuối cùng xé rách một miếng lớn.
Yêu Nghiệt trơ mắt nhìn một lớp bông nhét bên trong ghế sofa lộ ra ngoài, trơ mắt nhìn Nhiễu Lan Đằng trên mắt cá chân cô nhanh chóng mất đi một nửa lá, không dám mạo hiểm, động tác rất nhanh lấy đá chườm lên đó trước.
Mắt cá chân của Đậu Đậu đột nhiên bị lạnh, ngay sau đó không có cảm giác gì nữa.
Lão già mất nết dẫn theo hai đứa nhỏ nhoài người bên cửa bị dọa đến ngẩn ngơ, thấy Đậu Đậu trán đầy mồ hôi, liền nuốt nước bọt ừng ực, suýt chút nữa thì dìm bản thân mình chết sặc. Kèm theo đó là một trận ho khù khụ, lão già mất nết dắt hai đứa nhỏ đi vào trong, “Chuyện gì vậy? Thứ đó là...”
“Nhiễu Lan Đằng... Là thứ mà chỉ Ma tộc mới có.”
Đậu Đậu yếu ớt giải thích, mái tóc ướt nhẹp dính bết lên khuôn mặt trắng bệch.
Lúc Viên Viên nói có con sâu cô còn không tin, nghe thấy Yêu Nghiệt nói chuyện qua điện thoại với Vạn Tu Viễn, cũng chỉ có chút nghi ngờ. Bây giờ nhìn thấy năm lá trên mắt cá chân bỗng biến thành bốn lá rưỡi, dường như đã là sự thật không thể thay đổi được nữa rồi. Cô thực sự bị hạ cổ trùng rồi, hơn nữa con cổ trùng này không chỉ ăn Nhiễu Lan Đằng.
Giây phút Yêu Nghiệt lấy đá chườm lên mắt cá chân của cô, cổ trùng liều mạng chui vào trong xương cốt, vừa chui vào vừa xé rách một mảng da thịt lớn của cô. So với cơn đau lần trước còn kịch liệt hơn không nói làm gì, cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác nhúc nhích... Con cổ trùng đó có lẽ đã lớn lên rồi.
Bàn tay nắm lấy mắt cá chân cô của Yêu Nghiệt bỗng siết chặt lại, đối với suy nghĩ này của Đậu Đậu không chút nghi ngờ gì nữa.
Con cổ trùng đó đã tiêu hóa hết miếng Nhiễu Lan Đằng, cơ thể đã nhanh chóng lớn lên. Nếu dựa vào tốc độ sinh trưởng này của cổ trùng...
Yêu Nghiệt đứng bật dậy, lấy điện thoại ra gọi cho Thượng Quan Lăng Mạch. Gọi đến ba bốn lần đều không liên lạc được, không kìm chế được ném luôn chiếc điện thoại vào góc tường. Bình thường tên đó luôn miệng khóac lác mình là anh trai ruột của vợ lúc nào cũng muốn thể hiện để chứng tỏ sự tồn tại, bây giờ đúng lúc gấp gáp quan trọng, đến cả điện thoại cũng không liên lạc được!
Chiếc điện thoại bị rơi xuống đất, kèm theo là màn hình bị vỡ như một chuỗi phóng xạ, vỡ một cách khá có nghệ thuật. Hai đứa nhỏ chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của cha mình, một đứa sững sờ sau đó trở nên không vui, một đứa thì bị dọa đến sắp khóc, vừa khóc còn vừa gọi mẹ.
Lão già mất nết vội vàng bế lên dỗ dành, dỗ lấy dỗ để vẫn không có hiệu quả, chỉ có thể chuyển cho Đậu Đậu đang yếu ớt bại liệt trên ghế sofa.
Nhóc con nằm trong lòng mẹ thút thít một lúc, cuối cùng cũng im lặng, rón rén nhìn cha cô bé.
Cha cô bé cũng ý thức được bản thân mất kiểm soát dọa con gái sợ, thế là khổ sở cố nặn ra một nụ cười, nhặt lấy chiếc điện thoại đang nằm dưới đất sắp vỡ thành mảnh vụn tiếp tục ấn nút gọi.
“À, Đậu Đậu à, ta có thể hỏi hai đứa đang nói chuyện gì không? Còn cả con trùng gì đó nữa, đó là gì?”
Đậu Đậu, “... Có lẽ là kẻ thù trước đây của con đã thu nhận cổ bà làm khế nhân, nuôi dưỡng ra loại cổ trùng này, là loại chuyên để đối phó con.”
“Cổ trùng?”