Lời của lão già mất nết không mấy ai tin, nói đi nói lại sùi cả bọt mép, đôi vợ chồng này cũng không ai phản ứng lại.
Thế là ông chỉ có thể đổi kế sách khác, “Được, con không tin thì thôi vậy. Nhưng chuyện đại diện núi Đạo Vương xuất chiến lần này chắc là con đồng ý chứ? Sư phụ đã từng dạy con, làm người thì phải thành thật!”
Đậu Đậu, “… Con đã ra nông nỗi như vậy rồi người còn muốn con đi?”
Nói rồi cô giơ giơ bàn chân đỏ tấy lên, “Người xem này, người mở to cặp mắt mờ già cả của mình ra xem đi!”
“Ta nhìn thấy rồi! Nhưng con buộc phải đi! Chuyện đã hứa với người khác sao con có thể không biết xấu hổ mà nuốt lời chứ? Bị đồn ra ngoài, con không xấu hổ ta mới xấu hổ đây này!”
Đậu Đậu lại nhìn xuống chân của mình, cảm thấy không còn sưng nữa, cẩn thận bỏ xuống đi dép lê vào, nghe thấy lão già mất nết nói vậy, cũng không thèm ngước mắt lên đã đáp, “Người là người khác sao?”
“Dĩ nhiên ta… dĩ nhiên ta không phải rồi! Ta là sư phụ của con!”
“Vậy không phải rõ rồi sao, không phải người khác, con thất hứa một chút cũng rất bình thường mà.”
Lão già mất nết, “…”
Yêu Nghiệt, “…”
Hắn chau mày, tính toán thời gian vừa hay là nửa tháng sau, thế là…
“Đi, ngộ nhỡ sư thái Bạch Chỉ có cách thật thì sao?”
Hiện giờ hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, cho dù là chỉ còn một tia hi vọng, hắn cũng sẽ cẩn thận dè dặt, sẽ không để cô phải mạo hiểm.
Đậu Đậu nhìn hắn đầy kinh ngạc, “Đi thật sao? Không phải anh tin lời ông ấy, cho rằng sư thái Bạch Chỉ có thể dụ con trùng đó ra đấy chứ? Trong mắt người tình ai cũng là Tây Thi anh không biết sao? ”
Yêu Nghiệt, “…Anh biết.”
“Vậy mà anh vẫn…”
“Thượng Quan Lăng Mạch nói rồi, anh ta từ Ma tộc trở về phải mười ngày đến nửa tháng, vậy nên anh ta có thể về kịp trước ngày hội giao lưu bắt yêu. Vợ, em có hiểu ý của anh không?”
Đậu Đậu bừng tỉnh gật đầu, “Vâng, anh nói rất đúng.”
Thương Quan Lăng Mạch về kịp trước ngày hội giao lưu bắt yêu, nếu như anh ta tìm được Mạnh Bà thì vẫn có thể kịp tới núi Đạo Vương. Nếu không tìm thấy, bọn họ tới núi Đạo Vương thử tia hi vọng nhỏ nhoi cũng là chuyện có thể.
Sau đó, lão già mất nết vui vẻ dẫn hai đứa trẻ đi cho thú cưng ăn, để lại Đậu Đậu và Yêu Nghiệt cùng nghĩ về chuyện làm thế nào để tìm Susan.
Ban đầu, bọn họ thấy chỉ là vài khế nhân, bây giờ từ chỗ Vạn Tu Viễn biết được Mạnh Bà đã ra tay với cô, từ chỗ Tiểu Bạch điều tra ra được ma. Sự việc đột nhiên trở lên phức tạp.
Một người một ma này, là chủ tớ sao?
Nhưng chủ nhân của Mạnh Bà chắc không phải cái thứ chết tiệt tên Hoa Dung đó chứ?
Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông là sao? Chẳng lẽ là Mạch Truy?
Đôi vợ chồng mới cưới nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu được, quyết định vẫn là phải bắt tay từ chỗ của Tô Thính Tuyết và Đường Lưu Ly.
Bọn họ đã dám giao dịch với ma, vậy thì cũng nên sớm nhận thức được cái giá phải trả. Tuy hai kẻ phá rối kia không chắc là sẽ xuất hiện nữa, nhưng hai cô gái bị ma lợi dụng này lại chạy trời không khỏi nắng.
Trong bệnh viện tâm thần, Tô Thính Tuyết đang đứng với Đường Lưu Ly. Vì lời của Đậu Đậu mà cô ta vẫn còn nghi ngờ Đường Lưu Ly, cô ta nghi ngờ con ma đó có được tình yêu của cô ta vẫn còn chưa thỏa mãn, vẫn muốn lấy đi thứ gì khác nữa. Thế nhưng nếu trực tiếp hỏi như vậy, Đường Lưu Ly chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Tô Thính Tuyết quyết định bâng quơ nói xa nói gần một chút, “Lưu Ly, người đàn ông của Kim Đậu Đậu không đơn giản như vậy phải không?”
Đường Lưu Ly hơi sững sờ, “Không có mà, trừ việc đẹp trai một chút thì hình như không có bản lĩnh gì khác. Có chuyện gì sao?”