“Hôm qua Kim Đậu Đậu tới cửa hàng của tớ, đứng ở cạnh quầy không làm gì cả, nhưng đám bình vại trên quầy cứ rơi xuống một cách kỳ lạ, còn có một đống giấy ăn từ không trung rơi xuống nữa.”
Tô Thính Tuyết thầm quan sát sắc mặt của Đường Lưu Ly.
Đường Lưu Ly không biểu hiện gì, “Kim Đậu Đậu rất kỳ lạ, tớ đã nói với cậu rồi.”
“Nhưng cô ta kỳ lạ như vậy, chắc là không chỉ lấy một người bình thường chứ?”
Coi như Đường Lưu Ly đã nghe ra rồi, Tô Thính Tuyết đang nghi ngờ cô! Cô ta nghi ngờ cô có điều giấu giếm cô ta là không sai, nhưng sao có thể thừa nhận đây? Thừa nhận rồi, há chẳng phải Tô Thính Tuyết sẽ không giúp cô báo thù nữa sao?
Vậy nên cô chỉ có thể đánh đòn phủ đầu, “Cậu có ý gì vậy? Không tin tớ sao? Hay là cậu cho rằng, chỉ có cậu là phải trả giá?”
Tô Thính Tuyết sững sờ, sau đó không nhịn được mà hỏi, “Vậy cậu phải trả giá như thế nào?”
“Tớ trả giá thế nào? Ha ha ha, thứ mà tớ phải trả nhất định là lớn hơn cậu, thứ mà tớ nhận lại cũng ít hơn cậu. Nếu như tớ đoán không nhầm thì chắc là cậu muốn cái thứ đó sẽ giúp cậu trị khỏi cho mẹ cậu. Nhưng tớ chỉ có thể lựa chọn báo thù Kim Đậu Đậu. Cậu có biết điều này là tại sao không?”
“Tại sao vậy?”
“Là vì tớ không thể ra ngoài. Kim Đậu Đậu hãm hại tớ như vậy, cho dù tớ có thể ra ngoài, Đường gia sẽ lại đưa tớ vào đây mà thôi. Bọn họ đã nhận định tớ có bệnh rồi. Tớ có giải thích thêm nữa cũng có tác dụng gì?”
Đường Lưu Ly giống như một nhà diễn thuyết gia bẩm sinh, thở dài, khóc lóc kể lể, “Tớ chỉ có thể dùng nhân duyên của tớ đổi lấy tấm danh thiếp đó, đem tất cả hi vọng báo thù gửi gắm vào cậu. Bởi vì chúng ta đều như nhau, đều hận Kim Đậu Đậu…”
“Cậu nói đúng, đều là do Kim Đậu Đậu hại! Nếu như không phải cô ta, mẹ tớ sẽ không nằm trong bệnh viện trở thành người thực vật!”
Tô Thính Tuyết bị Đường Lưu Ly làm trỗi dậy lòng hận thù, cảm giác cùng chung mối thù tạm thời khiến cô ta quên đi sự nghi ngờ đối với Đường Lưu Ly.
Đường Lưu Ly đắc ý, hài lòng gật gật đầu.
Thế nhưng như vậy chưa đủ, bắt buộc phải hoàn toàn đánh tan sự ngờ vực của Tô Thính Tuyết, Tô Thính Tuyết mới có thể chết thay cho cô ta!
Thế là cô ta nắm chặt tay Tô Thính Tuyết, “Có phải là Kim Đậu Đậu khích bác không? Không phải tớ đã từng nói với cậu cô ta là đạo sĩ bắt yêu sao? Đạo sĩ bắt yêu cũng có thể bói toán, cũng giống như chúng ta từng tới gặp Đông Quách tiên sinh vậy. Cô ta nhất định là bói được ra cái gì đó, vậy nên mới cố ý làm như vậy.”
“Hả? Như vậy sao?”
Gần như trong chớp mắt Tô Thính Tuyết đã tin lời của Đường Lưu Ly, trong đầu chỉ toàn làm sao đây làm sao đây.
Sau đó cô ta nắm chặt lấy tay của Đường Lưu Ly, “Không phải cậu nói trong quả cầu bạc đó có con trùng, chỉ cần để được lên người cô ta, ruột gan cô ta sẽ thối nát mà chết sao? Tại sao cô ta không hề có bất cứ phản ứng nào vậy. Có phải tới cả điều này cô ta cũng có thể bói ra không?”
Đường Lưu Ly bề ngoài chau mày nói cũng có khả năng, trong lòng lại bắt đầu cười khẩy… Kim Đậu Đậu có bói được ra không?
Đậu Đậu và Yêu Nghiệt ẩn hình, nghe tới chỗ này đều sắp phát điên. Cô biết ngay là hai người này không phải là loại tốt đẹp gì, nhưng cô có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được bọn họ sẽ ác độc như vậy.
Muốn để ruột gan cô thối nát mà chết?
Tốt, rất tốt!
Nếu đã muốn như vậy, thì cũng đừng trách cô ra tay tàn độc!
Đậu Đậu lấy một cái bình có chứa thứ gì đó từ trong người ra, rắc lên người hai cô gái đó. Đó là thứ mà trước kia cô đã đặc biệt bào chế cho hai người bọn họ.