Đường Lưu Ly ra sức gãi, vừa nghe thấy Tô Thính Tuyết nói như vậy thì ngay lập tức phản bác lại, “Cứ làm như cậu không bị xước vậy!”
Cô ta gãi tới quen tay rồi, hoàn toàn không ý thức được mình đã gãi mặt tới bật máu.
Tô Thính Tuyết đứng hình nhìn một lúc, trên mặt càng lúc càng thấy ngứa, ngón tay không kiểm soát được cũng bắt đầu gãi thật mạnh mặt của mình.
Hai người cứ cậu gãi rồi tớ gãi như vậy, chẳng mấy chốc hai khuôn mặt đều máu thịt không rõ ràng.
Trong lòng Đậu Đậu rất sảng khoái, giương mắt nhìn bọn họ gãi tới lộ cả xương ra, trong lòng nghĩ đã tới lúc cho thuốc giải rồi. Vết thương ở mức độ này, nếu cầm máu nhanh một chút thì sản phẩm của Niệm Nô Kiều vẫn còn có thể chữa được.
Tô Tử Phố… cũng có thể chữa được.
Tuy nhiên cô vừa nghĩ như vậy, trong lòng lại lập tức vang lên một giọng phản bác, ‘Không được đưa, đây đều là những gì bọn họ đáng phải nhận! Cô muốn nhìn thấy bọn họ đau khổ, muốn nhìn thấy bọn họ vật lộn, cô muốn như vậy!’
Đúng, cô muốn làm bọn họ đau khổ, muốn nhìn bọn họ vật lộn, muốn dùng tất cả những cách tàn nhẫn không kém gì bị cổ trùng gặm nhấm da thịt để giày vò bọn họ…
Cô muốn tới phát điên!
Đột nhiên có một bàn tay nắm chặt bàn tay của cô, Đậu Đậu bừng tỉnh trở lại, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào xung quanh cô là làn khí màu tím.
Yêu Nghiệt kéo cô ra khỏi suy nghĩ, nắm lấy tay cô, chặt tới mức không thể lưu thông máu được.
“Không sao chứ?”
Đậu Đậu bừng tỉnh, sau đó lắc lắc đầu, “Em không sao.”
Cô có thể làm sao được chứ? Có sao thì là Đường Lưu Ly và Tô Thính Tuyết mới đúng.
Hắn hỏi như vậy, sau đó nhìn trong phòng thấy Đường Lưu Ly và Tô Thính Tuyết đã gãi mặt mình tới xước hết cả, an ủi, “Em không sai, bọn họ đáng đời.”
Có lúc, sự khác biệt giữa thần và ma chính là ở chỗ này.
Khi thần báo thù người có cảm giác ưu việt từ trong xương tủy, làm cho họ cảm giác có lý không phải sợ. Dường như bọn họ không phải đang báo thù mà là đang đại diện cho chính nghĩa đi thảo phạt một tội nhân tội ác tày trời. Bọn họ tin tưởng rằng bọn họ đúng, bọn họ không hề sai.
Nhưng ma thì lại không như vậy, ma gần như sinh ra đã bị xét vào loại tâm địa đen tối, bọn họ rõ ràng biết sai nhưng vẫn làm không chịu sửa, không cho rằng mình đúng nhưng cũng sẽ không chịu ngừng tay.
Đậu Đậu nghe thấy lời của Yêu Nghiệt, đần mặt một lúc, quay đầu nhìn Tô Thính Tuyết và Đường Lưu Ly. Mặt của hai người đó đã không thể nhìn được, máu thịt đều không còn rõ ràng nữa, không có chỗ nào là da còn lành.
Bọn họ khóc lóc, gào thét, kêu la, nhưng cô lại chỉ nhìn thôi, từ đầu tới cuối đều không có ý muốn lấy thuốc giải ra.
Cuối cùng cô nắm chặt lấy tóc, khổ sở ngồi xuống đất…
“Em là người! Em nên để cho họ một con đường sống.”
Cô thì thầm một mình, nhìn chằm chằm bàn tay mình, không hiểu cái gì đã thúc đẩy cô làm ra chuyện tàn nhẫn vô nhân đạo như vậy!
‘Không, cô không phải là người, cô là ma.’
Trong lòng đột nhiên có một giọng nói đàn ông rất quen thuộc vang lên. Giọng nói đó, trước kia dường như cô… đã từng nghe thấy.
Người đó nói, ‘Cô không phải người, cô là bị người ta nhào nặn nên mới thành người. Cô tiếp nhận nền giáo dục thuộc về con người, sinh tồn theo cách của con người. Nhưng trong xương tủy của cô vẫn là một con ma! Cô làm việc theo cách của ma, điều này không sao hết!’
“Không! Tôi không phải!”
‘Cô đúng là vậy! Máu chảy trong xương tủy cô là của Ma tộc, trong tư tưởng của cô đã có ý thức của Ma tộc. Cô chính là ma! Đứng lên để giết bọn họ. Giết bọn họ rồi, chúng ta sẽ không cần đau khổ nữa…’