Tiểu Bạch không bày ra sắc mặt tốt với Tô Thành Minh, đưa tay đỡ Susan đứng dậy, cẩn thận từng bước lên cầu thang.
Trương Khải Bình không ngại ngùng nhìn Tô Thành Minh, do dự vừa định đưa tay ra lại bị Tiểu Bạch trừng mắt, lập tức quả quyết thu tay về.
“À, chúng tôi… chúng tôi lập tức kêu người giúp việc của nhà ông xuống đỡ ông.”
Trương Khải Bình buông một câu như vậy, vội vàng chạy ra khỏi mật thất gọi người.
Bà cụ nhà họ Tô đã sắp phát điên rồi, đầu tiên là bệnh viện gọi điện tới nói Tô Thính Tuyết bị hủy hoại dung nhan đang nằm trong bệnh viện, bên này thì trong nhà có hai cảnh sát.
Cảnh sát tới thì tới, làm sao con trai bà ấy mất tích mấy ngày liền lại ở dưới mật thất nhà mình được?
May mà dưới mật thất mấy năm trước con trai bà tu sửa, tuy là không có ánh nắng, nhưng bày biện thiết kế cũng rất hoàn thiện, không đến mức đi vệ sinh tắm rửa không tìm được chỗ.
Chờ đã, Susan sao lại ở đây?
Năm đó Susan đã dụ dỗ con trai của bà, bây giờ lại còn dám dùng lại thủ đoạn này? Nghĩ bà ta già rồi thì sẽ ăn chay hả?
Thế là bà cụ Tô kêu người nhà đỡ Tô Thành Minh, chống gậy đi lên cho Susan một cái bạt tai. Susan uể oải yếu ớt không kịp tránh.
“Mẹ làm gì vậy?” Tô Thành Minh đẩy người nhà ra một cách khó khăn, vừa đi được hai bước thì không còn sức, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Tiểu Bạch cũng tức tới phát điên, “Bà dựa vào cái gì mà đánh mẹ tôi!”
“Dựa vào cái gì? Chính là dựa vào việc cô ta dụ dỗ con trai của ta!”
Bà cụ Tô rất hung hăng, tới mức Tiểu Bạch là người dịu dàng vậy cũng không thể chịu được nữa, “Bà Tô, có bệnh thì bà uống thuốc vào đi, đừng ở đó mà già cả mắt mờ nhìn không rõ tình hình! Là con trai bà mặt dày trói buộc mẹ tôi đó!”
Tiểu Bạch nói xong câu này, bà Tô liền cảm thấy không vui, “Con nhóc mồm mép cũng cứng lắm! Vừa nhìn là biết ngay là tạp chủng có mẹ sinh không có cha dạy bảo rồi!”
“Mẹ! Mẹ đang nói linh tinh gì vậy?”
Tô Thành Minh tự cho rằng mình gào rất có khí thế, tuy nhiên một thời dài đói cơm thiếu nước dẫn tới ông ta tức giận cũng không hề có sức lực.
Bà cụ xót con trai, sau đó nói rất nghiêm túc, “Mẹ không nói linh tinh! Nó chính là con hoang!”
“… Thính Vũ là con gái của con!”
Câu này của Tô Thành Minh vừa nói ra, rõ ràng là đã vả một cái thật mạnh vào mặt bà cụ Tô.
Tiểu Bạch cũng không quan tâm mấy chuyện này, thấy Trương Khải Bình lái xe cảnh sát tới thì đỡ Susan lên xe. Cô không muốn kéo quan hệ với nhà họ Tô, càng không muốn để mẹ cô có quan hệ gì với nhà họ Tô.
Lúc gần đi cô còn không quên phản bác lời của Tô Thành Minh.
“Ai là con gái ông? Tôi là con hoang! Vậy nên xin bà Tô, sau này làm ơn trông chừng tốt con trai của bà, đừng có cả ngày đi rình muốn làm cha người khác!”
Bà cụ Tô không dám tin, “Cô…”
“Tôi biết con trai của bà phong lưu thành thói, con trai con gái có cả đống. Vậy nên… ông ta không xứng với mẹ tôi!”
“Cô…”
“Tạm biệt!”
Tiểu Bạch nói xong đóng cửa sổ xe, nhìn Trương Khải Bình một cái, “Lái xe.”
Trường Khải Bình, “… Ờ.”
Sau đó ngoan ngoãn nghe lời lái xe, đưa mẹ vợ vào bệnh viện.
Cái khéo bệnh viện mà bọn họ tới lại là bệnh viện mà Tô Thính Tuyết và Đường Lưu Ly điều trị, thế là…