Ngoại trừ nguyên nhân thật sự là phải giao Cuốn Hóa Linh này cho mẹ, rốt cuộc còn có nguyên nhân gì có thể thuyết phục Lão Cửu nhà cô không ra tay nữa đây?
Yêu Nghiệt nhìn ra suy nghĩ của cô, hơi sững lại, trong giây lát đã biết được đây là một sự hiểu lầm.
Nhưng mà!
Tên yêu nào đó đã sai thì sai luôn, rõ ràng biết bản thân mình hiểu lầm, nhưng lại cáo trạng như một kẻ xấu, “Anh hiểu rồi, vợ vội vàng muốn ngủ như vậy, là vì muốn bị X khiến tỉnh một lần nữa đúng không?”
Đậu Đậu nhẫn nhịn nhưng không thể nhịn được, bịt miệng tên yêu nào đó, nghiến răng nghiến lợi chửi, “Cái đồ không biết xấu hổ nhà anh, em làm gì có!”
Yêu Nghiệt bị bịt miệng lại, lông mày nhướn lên, cười một cách đầy xấu xa.
Đậu Đậu quay người ngoảnh lưng vào mặt tên yêu đó, cố gắng ngủ.
Yêu Nghiệt thở dài, nằm liệt trên giường mắt chằm chằm nhìn trần nhà, “Được thôi, em ngủ đi.”
Đậu Đậu nghe thấy Yêu Nghiệt nói vậy, cảm thấy kì lạ, da đầu bỗng co lại.
Không biết tại sao, hắn lăn lộn cưỡng cầu thì cô không cảm thấy gì, nhưng hắn đột nhiên thỏa hiệp như vậy co lại cảm thấy da gà nổi lên là sao?
Đậu Đậu nghi ngờ một lúc rồi quay người lại, tiếp tục cố gắng ngủ. Thế nhưng kết quả rất mang tính kịch bản, hắn ngủ rồi, không quấy rầy cô nữa thì cô lại không thể nào ngủ nổi!
Lần này Đậu Đậu có chút đơ người, bắt đầu đếm cừu cố ép bản thân mình ngủ. Thế nhưng cách này không hề có tác dụng gì, đếm đến 2222 con cừu vẫn không ngủ được.
Làm sao bây giờ? Lỡ như cứ không ngủ được thế này, há chẳng phải là không có cách nào trả lại Cuốn Hóa Linh hay sao?
Đậu Đậu buồn bực vô cùng, nghĩ đến mỗi lần sau khi làm tình với Yêu Nghiệt xong đều rất dễ ngủ, dứt khóat quay người lại đẩy hắn, “Này, em không ngủ được.”
Trong lòng Yêu Nghiệt đã bắt đầu cười thầm nhưng ngoài mặt lại làm vẻ như bị gọi tỉnh dậy, cực kì vô tội, cực kì chính trực, “Thế em không ngủ được thì phải làm thế nào? Mẹ chúng ta chẳng phải là còn đang chờ em đưa Cuốn Hóa Linh cho bà ấy sao?”
Nghe rõ ràng đi, cái tên mặt dày không biết xấu hổ này gọi mẹ chúng ta.
Vì thế Đậu Đậu không muốn nói chuyện nữa, chỉ là dùng hành động để diễn đạt… có một cách vẫn có thể ngủ được.
Thế là tên yêu nào đó đạt được mục đích, lật đi lật lại đã gần đến năm giờ, cuối cùng Đậu Đậu đã ngủ được.
Trong giấc mơ, phu nhân Hoa Nguyệt đã chờ đến sắp nóng ruột, thấy trời sắp sáng, trong ngục sẽ có người đến tuần tra, thở dài một cái quay người định rời đi.
“Chờ một chút!”
Đậu Đậu vội càng xuất hiện trong giấc mơ, trong tay còn cầm theo một cuốn sách da dê, hồng hộc thở dốc chạy đến phía phu nhân Hoa Nguyệt, “Con xin lỗi, để người chờ lâu. Con, con… con mất ngủ! Nửa đêm bị tỉnh dậy một lần là không dễ ngủ được nữa.”