Tô Thành Minh hoàn toàn bị nốc ao rồi, vậy Lý Trí thì sao?
Về vấn đề này, Đậu Đậu thấy Tiểu Bạch vội vàng chạy lại, chỉ có thể nói, “Cứ đợi đi, không đến hai tháng nữa, cô có thể gọi Lý Trí là ba rồi.”
Tiểu Bạch kinh ngạc, “Thật à? Tại sao thế?”
Trước kia cô ấy làm mai cho hai người lâu như vậy mà không thấy có động tĩnh gì, tại sao bây giờ nghe ý của Đậu Đậu lại có vẻ như bọn họ có thể tu thành chính quả rồi thế?
“Nếu như không phải tình cảm chân thành, vậy thì có là ai cũng chẳng sao. Lý Trí vừa đúng lúc ở đây, ông ta chính là người bà ấy sẽ lựa chọn để sống cùng cả đời này.”
Đây chính là đạo lý mà đa số phụ nữ sau khi bị hiện thực hủy hoại sẽ hiểu ra: Không phải là tình cảm chân thành vậy thì có là ai cũng đều như nhau cả.
Tiểu Bạch rời đi, cô ấy rất may mắn, vào độ tuổi không tin vào tình yêu thì gặp được Trương Khải Bình. Cô ấy sẽ không hiểu sự tàn khốc của thực tại.
Đậu Đậu cũng là một trong số những cô gái may mắn đó. Cô cảm thấy trừ chuyện đột nhiên phát hiện mình là đại boss của phái phản diện ra, thời gian còn lại cô đã may mắn đến không thể may mắn hơn được nữa rồi.
Bởi vì cô có Yêu Nghiệt!
Đậu Đậu cảm thấy rất mãn nguyện, cô tiễn Tiểu Bạch rồi đi ăn cơm, lúc đi ngang qua Lão Cửu nhà mình, cô cúi đầu nhanh chóng hôn lên má hắn một cái.
Yêu Nghiệt ngẩn ra, vẫn chưa hoàn hồn lại đã nghe thấy Tên Ngốc ầm ầm lên rồi, “Sư thúc người đúng là quá không chú ý đến hoàn cảnh! Đừng quên bọn con vẫn chỉ là trẻ con nhé!”
Đậu Đậu ghét bỏ nhìn cậu ta một cái, “Ăn cơm đi! Ăn cơm xong thì đi thu dọn hành lý, ngày mai chúng ta sẽ đến núi Đạo Vương!”
Tên Ngốc nhìn về phía đại vương của núi Đạo Vương, đại vương của núi bực mình nói: “Đồ nhi, Tiểu Quả Đông nói đúng đấy, con quá không chú ý đến hoàn cảnh rồi!”
“Sư tổ! Tên con không phải là Tiểu Quả Đông, con tên là Tiểu Đông Quách!”
“Ồ? Vậy à?” Lão già mất nết nhìn Tên Ngốc một cái, phất tay không chú ý đến cậu ta, “Không quan trọng, quan trọng là con nói đúng! Sư phụ của con quá không chú ý đến hoàn cảnh!”
Đậu Đậu, “... Ha ha, ăn cơm đi.”
“Này này này, đừng có mà chuyển chủ đề, con nói có phải là con không chú ý đến hoàn cảnh không hả? Con để truyền thống đạo đức tốt đẹp của Cửu Châu ở đâu? Không chú ý đến hoàn cảnh, còn ngủ đến tận giữa trưa nữa, dạo này con càng ngày càng lười rồi đấy!”
Đậu Đậu đỏ mặt, mặt Yêu Nghiệt thì đen lại, phòng 912 lập tức vô cùng ngượng ngùng.
Thế nhưng lão già mất nết vẫn không cảm nhận được, ông ấy vẫn cảm thấy mình nói đúng. Nếu đã không cãi lại thì chính là hổ thẹn, có lòng hổ thẹn thì vẫn cứu được!
Vì vậy Vân Tung liền muốn cứu tiểu đồ đệ này của ông ấy, “Đồ nhi à, sau này đừng ngủ dậy muộn như vậy nữa, thế giới lớn biết bao, con không ra ngoài mà xem đi à?”