Tiền trong nhà là do hắn giữ, con là do hắn chăm sóc, ngay cả đồ cô ăn cũng theo bản năng đưa cho hắn cất… Rốt cuộc ai mới là vợ hả?
Còn phát triển như vậy nữa, liệu khi cô phạm sai lầm thì có phải quỳ lên miếng giặt quần áo không?
“Miếng giặt quần áo? Em muốn quỳ à?”
Đậu Đậu ha ha cười khan hai tiếng, “Không hề muốn.”
“Ừ, anh cũng cảm thấy như vậy, miếng giặt quần áo quá cứng. Cho nên, nếu như vợ phạm sai lầm, quỳ lên giường tương đối đáng tin.”
“Quỳ lên giường? Quỳ lên giường là ý gì?”
Yêu Nghiệt cười khẽ, nghiêng đầu qua cắn vào tai cô.
Cái tên cuồng dục này! Từ sáng đến tối chỉ biết giở trò lưu manh! Trong đầu toàn là tài liệu đồi trụy!
Đậu Đậu nghiến răng nghiến lợi rất lâu, “Đi chết đi! Anh mới quỳ giường ấy!”
“Ừ, em quỳ rồi anh tự nhiên sẽ quỳ, nếu không, há chẳng phải là rất lãng phí à?”
Đậu Đậu phát điên, “Ly Cửu Ca! Im miệng!”
Thấy Đậu Đậu thật sự phát điên rồi, hắn khẽ mỉm cười, ngậm miệng lại.
Sau khi Yêu Nghiệt im miệng không bao lâu, ba chiếc xe đã đến một chỗ rẽ thưa thớt nhà dân. Lão già mất nết thò đầu ra khỏi cái xe Ferrari, hô lên, “Chỗ này đi chỗ này đi, dừng ở đây đi, chỗ này không có ai qua lại cả.”
Lão già mất nết còn chưa dứt lời, xe yêu của Yêu Nghiệt đã biến mất, sau đó Thượng Quan Lăng Mạch dừng xe lại, mở cửa đi tới, nói, “Vân Tung đại sư, làm phiền ngài rồi.”
“... Cậu không phải là ma à? Cậu không tự biết đi sao?”
Vẻ mặt của Thượng Quan Lăng Mạch cứ phải gọi là vô tội, “Không phải ngài bảo tôi yên phận một chút sao? Nếu như tôi sử dụng ma lực qua đó, hậu quả sẽ...”
Nguyên nhân thật sự là anh ta không thể sử dụng ma lực, một khi sử dụng ma lực bị phát hiện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Còn việc kiếm cái cớ gì để có thể thuyết phục Vân Tung…
Thứ lỗi cho anh ta nhất thời không nghĩ ra được.
Cho nên, à, tiếp theo phải xem Vân Tung tưởng tượng thế nào rồi.
Vân Tung quả nhiên không khiến cho Thượng Quan Lăng Mạch thất vọng, ông ấy gần như lập tức tưởng tượng ra một vở kịch vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối hàng năm.
Ông ấy cảm thấy con ma này đang uy hiếp ông ấy!
Nếu như ông ấy không dẫn anh ta đến núi Đạo Vương mà để anh ta tự dùng ma lực đi, chắc chắn anh ta sẽ làm ra chuyện gì không thể vãn hồi với núi Đạo Vương! Cũng rất có khả năng đại phát ma tính giết hết cả núi!
Vân Tung không dám nghĩ, vừa nghĩ thôi đã cảm thấy rất đáng sợ rồi.
Vì vậy ông ấy không nói gì nữa, động tác lưu loát mở cửa xuống xe, “Tôi dẫn cậu đi.”
Tên Ngốc mù mờ, “Sư tổ, sư tổ, còn con thì sao?”
“Nhóc con, ta chỉ có thể dẫn một người một xe thôi.”
“Người nói cái gì? Không thể nào! Sư thúc công của con mỗi lần đều có thể dẫn rất nhiều người!”
Khóe miệng Vân Tung giật giật, khuôn mặt già nua có chút không nén được giận, “Sư thúc công của cậu là yêu, yêu có thể so với người à? Tôi dẫn cậu ta và xe của cậu ta, cậu tự lái xe lên đi.”
Tên Ngốc trơ mắt nhìn lão già mất nết đi tới bên cạnh Thượng Quan Lăng Mạch và xe của Thượng Quan Lăng Mạch, vô cùng muốn yên tĩnh.
Sớm biết sư tổ kém như vậy, cậu ta đã bảo sư thúc công thuận tiện dẫn cậu ta đi. Bây giờ thì hay chưa, há hốc mồm rồi chứ?
À, đợi đã, tại sao phải dẫn một người một xe? Hai người đi lên không được hả?