Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Là bọn họ sai rồi, bọn họ không nên thấy đứa bé này đáng yêu mà giở trò. Sự thật chứng minh, đứa bé càng đáng yêu thì lúc tức giận càng… đáng yêu.

Nếu như Biển Biển biết nó nổi giận vẫn cứ dễ thương như vậy, nhất định nó sẽ không nhịn được mà bùng nổ lần nữa.

Nó đáng yêu ấy hả? Nó là một người đàn ông biết không! Đàn ông!

Thế nhưng nó không biết, nó còn tưởng là một quyền đó đã miêu tả được hình ảnh rực rỡ và vĩ đại của mình rồi cơ.

Đậu Đậu khổ sở nín cười, cô xoa đầu Biển Biển nói, “Trên núi có thỏ có gà rừng có hổ có sóc, con có muốn đi chơi không?”


“Có!”

Biển Biển vẫn còn chưa kịp nói gì, Viên Viên đã nhảy từ trên giường xuống, tay chân vụng về đi giày, bộ dạng nóng lòng muốn đi.

Đậu Đậu khom người buộc dây giày cho nó.

Xong xuôi cô vừa định gọi Yêu Nghiệt đã thấy hắn đứng ở bên cạnh cửa sổ.

“Anh nhìn cái gì thế?” Đậu Đậu đi qua đó, nhìn thấy sư thái Bạch Chỉ dẫn một đám các cô gái trang điểm xinh đẹp tiến vào cửa núi.

Bạch Tuyết, Bạch Thảo, Bạch Linh, ai có thể đến thì đều đến cả, bọn họ đang đi theo đại sư huynh Vong Trần về phía sau núi bên này.

Hai người đều đang nghiên cứu từng người một, nhìn xem rốt cuộc ai khả nghi hơn, ai mới là cổ bà ngụy trang thành. Thế nhưng nhìn đi nhìn lại, hình như ai cũng giống, mà hình như ai cũng không giống.

“Bọn họ muốn đi đến bên này à?”


“Ừ, núi Đạo Vương là núi lớn nhất trong ba núi, cũng là công trình kiến trúc đầy đủ nhất trong ba núi. Đại hội giao lưu bắt yêu bình thường sẽ kéo dài từ ba đến năm ngày, trong khoảng thời gian đó, người của núi Vân Đài sẽ sống ở sau núi, người của chùa Chân Vũ sẽ sống ở phía trước núi.”

Đậu Đậu nói xong, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền quay sang nhìn Yêu Nghiệt, nhưng phát hiện hóa ra hai người đều cùng nghĩ đến một chuyện.

Người của núi Vân Đài sẽ sống ở sau núi, Vân Các của cô cũng ở sau núi.

Cho nên, gần quan được lợi rồi, đến buổi tối đêm khuya thanh vắng gì đó, hí hí hí....

“Mẹ ơi, có thể ra ngoài chơi chưa ạ?”

Viên Viên đáng thương mở miệng, Đậu Đậu giật mình, “À, có thể có thể, chúng ta đi thôi.”

Nói xong cô đập vào cánh tay Yêu Nghiệt, “Đi thôi!”

Yêu Nghiệt nhìn thấy cô một tay bế một tay dắt một đứa bé đi ra ngoài, khẽ cong môi, sau đó đi theo.


Cả nhà đi ra cánh rừng sau núi, nhìn thấy lão già mất nết đi tiếp đón sư thái Bạch Chỉ, Đậu Đậu còn nghi ngờ một chút nữa.

Cô cảm thấy thiếu một người, còn là ai thì... không nghĩ ra, phải mau đưa con đi chơi đã.

Vì vậy Tên Ngốc cứ khổ sở bị quên lãng như vậy, một mình lái xe ngơ ngơ ngẩn ngẩn hai tiếng mới xuất hiện ở cửa núi Đạo Vương. Tên Ngốc lái xe vào, tùy tiện tìm một chỗ bằng phẳng đậu xe. Sau đó cậu ta nhìn thấy sư phụ Vong Trần của cậu ta mặc đạo phục mới tinh, trên cánh tay còn vắt một cái phất trần màu xám, gương mặt già nua cười toàn là nếp nhăn.

“Tinh Trạch, đỗ xe dịch vào bên trong một chút, đỗ bên đó dễ chắn đường. Đúng, vào tí nữa, được rồi, đỗ ở chỗ đó đi.”

Tên Ngốc không dễ dàng gì mới đỗ xe xong, liền nghe Vong Trần nói, “Mau xuống xe đi, phòng của con vẫn ở chỗ trước đây, tự đi đi. Còn nữa, lần này ta đăng ký cho con rồi, con phải chuẩn bị thật tốt, ngày mai đừng có thua nhanh quá đấy.”

“... Con biết rồi sư phụ.”

Bây giờ cậu ta không muốn suy nghĩ vấn đề thắng thua. Lái xe hơn hai tiếng đồng hồ, cậu ta chỉ muốn yên tĩnh đi suy nghĩ về cuộc đời thôi!


Nhấn Mở Bình Luận