Đây tuyệt đối là một vấn đề lớn!
Nếu như bà ấy bận rộn cậy già lên mặt cả buổi trời thắng được con nhóc người ta, nhưng cuối cùng Thiên Vấn lại không đòi được trở về, vậy cái mặt già của bà ấy sẽ bị mất hết!
Khụ, nghe thấy rồi chứ?
Thật ra thì sư thái Bạch Chỉ cũng biết bà ấy làm như vậy tương đối không biết xấu hổ, nhưng hết cách rồi, bà ấy muốn Thiên Vấn!
Ban đầu nếu không phải Kim Đậu Đậu nửa đường cướp mất, Thiên Vấn đó nhất định là thuộc về núi Vân Đài rồi.
Bây giờ bà ấy chỉ muốn lấy lại đồ của nhà mình thôi.
Sư thái Bạch Chỉ nhấc tay, nói, “Đồ đâu? Nếu nó đã bảo cô thay nó đến đánh với ta, vậy tiền đặt cược cũng phải giao cho cô rồi đúng không? Núi Vân Đài chúng ta cũng không phải là một nơi ỷ thế hiếp người. Nói thật cho cô bé biết, Thiên Vấn vốn dĩ chính là đồ của núi Vân Đài ta, là vật tổ truyền của núi Vân Đài ta!”
Đậu Đậu nghe thấy thế liền bật cười, được lắm, không thể không nói, sư thái Bạch Chỉ mà gian xảo lên thì cũng không có ai bằng được.
Năm đó bà ấy không biết từ đâu tính ra được thời gian địa điểm Thiên Vấn ra đời, sớm đã biên kịch ra chuyện bảo bối tổ truyền của núi Vân Đài rồi đi loan truyền khắp nơi.
Bây giờ bà ấy nhắc lại chuyện xưa là muốn chiếm giữ tiết tấu đỉnh cao đạo đức à?
Nếu không phải vì hạnh phúc nửa thân dưới của lão già mất nết… Phụt! Nói sai rồi! Nếu không phải vì sự khuất phục nửa đời sau của lão già mất nết, cô chắc chắn sẽ vạch trần cái chuyện này ra.
Đậu Đậu lấy Thiên Vấn ra khỏi vòng tay, lễ độ cung kính bày tỏ, “Sư thái, đây chính là đồ chị Đậu Đậu bảo con cầm tới, mặc dù không biết là dùng để làm gì nhưng chị ấy nói, thứ này mấy năm trước chị ấy giành được từ trong tay đám tiểu nhân không có tài cán gì, coi như gương cổ dùng lâu như vậy, gần đây mới biết là đồ của núi Đạo Vương.”
“Cái rắm ấy!” Sư thái Bạch Chỉ không nhịn được nhảy lên, “Cô ta nói ai là đám tiểu nhân không có tài cán gì hả?!”
Đậu Đậu lập tức rất vô tội, “Chuyện này, nhóc con con đây không rõ lắm.”
Nhìn vẻ mặt co rút muốn đen không đen muốn xanh không xanh của sư thái Bạch Chỉ, trong lòng Đậu Đậu chỉ có hai chữ: Sảng khóai!
Sảng khóai xong rồi, nhớ tới mục đích lần này mình đến cũng phải cầu cạnh người khác, cô lập tức cung cung kính kính đưa gương qua.
“Sư thái, chị Đậu Đậu nói rồi, chị ấy không biết người đưa chiến thiếp nhiều năm như vậy là vì muốn thứ này. Lần này chị ấy không trở về ứng chiến, bảo con trực tiếp trả Thiên Vấn về cho chủ cũ, còn về việc có cần đưa đẩy cho xong chuyện hay không, đều nghe theo sư thái cả.”
Lời này của Đậu Đậu rất hợp với tâm ý của Bạch Chỉ.
Nhưng tốt xấu gì bà ấy cũng là vua của một núi, bị một hậu bối nhường như vậy, thật sự là cái mặt già có chút khó chịu.
Nhưng nếu bảo bà ấy vì mặt mũi mà từ bỏ Thiên Vấn, vậy thì tuyệt đối không thể!