Vì thế rõ như ban ngày, sư thái Bạch Chỉ vất bỏ mặt mũi, giơ tay nhận lấy Thiên Vấn trong tay Đậu Đậu, “Nếu đã như vậy thì ta sẽ nhận lấy.”
Đậu Đậu thờ ơ nhún vai, “Vậy... sư thái có muốn thi đấu nữa không?”
Sư thái Bạch Chỉ lấy được Thiên Vấn rồi đang nâng cẩn thận như nhìn bảo bối, nghe thấy Đậu Đậu hỏi như vậy, lập tức xua tay, “Không đấu nữa, không cần thiết.”
“Sư phụ!”
Bạch Tuyết kịp thời hô lên một câu, Bạch Chỉ ngẩn ra, sau khi hoàn hồn lại ý thức được tâm tư của mình quá lộ liễu, bà ấy vội vàng cất Thiên Vấn đi rồi bày ra dáng vẻ trưởng bối.
“Chuyện này… đấu vẫn cứ phải đấu, chỉ có điều Vân Tung nói đúng, một người lớn tuổi như ta đây đi bắt nạt một cô bé như cô thật sự là không hay lắm. Mặc dù chiến thư là muốn đấu với Kim Đậu Đậu, nhưng mọi người đều biết cô không phải là Kim Đậu Đậu mà ta nói, nếu đã như vậy thì cô hãy đấu với đồ đệ của ta xem sao.”
Đậu Đậu quét mắt qua Bạch Linh trong đám đồ đệ nóng lòng muốn thử của bà ấy, lại nhìn lão già mất nết đang liều mạng nháy mắt với cô, cô gật đầu.
Bạch Linh nghe thấy thế vô cùng vui vẻ, âm thầm thề nhất định phải đánh bại Kim Đậu Đậu!
Mặc dù Kim Đậu Đậu sẽ thua cô ta đã là chuyện được định trước rồi, nhưng mà lần đại hội giao lưu bắt yêu này Lạc Lê cũng quay về, cô ta nhất định phải biểu hiện thật tốt trước mặt hắn. Nếu Kim Đậu Đậu đã tự đưa mình vào chỗ chết, vậy thì đừng trách cô ta thủ hạ không lưu tình!
Khụ, rõ ràng là Bạch Linh nghĩ nhiều rồi.
Ôm dự tính ban đầu là lôi kẻ đầu sỏ ra trực tiếp đòi thuốc giải độc, Đậu Đậu đồng ý đấu với các đồ đệ của sư thái Bạch Chỉ.
Nếu không lôi ra được cổ bà, cô sẽ nói với sư thái Bạch Chỉ về chuyện của cổ trùng, lúc đó cho dù sư thái Bạch Chỉ không muốn quan tâm, nhưng nể tình cô chủ động đưa Thiên Vấn ra, bà ấy cũng sẽ không tiện từ chối.
Sư thái Bạch Chỉ vẫn không biết mình đã bị Đậu Đậu bày sẵn đường đi, bà ấy lấy được Thiên Vấn cảm thấy vô cùng mĩ mãn, cả bữa cơm soi gương không dưới năm chục lần.
Đạo trưởng Chân Vũ ngồi đối diện, mỗi lần soi gương bà ấy đều hỏi, “Chân Vũ, có phải là tôi đã già rồi không?”
Đạo trưởng Chân Vũ rất ấm áp, lập tức lắc đầu, “Không già, không già chút nào cả!”
Cho dù có già thật thì liên quan gì đến ông ấy chứ? Ở trong vòng tam giác sắt này, từ đầu đến cuối ông ấy đều là một người trung lập biết không hả?
Vì vậy ông ấy đành mở mắt nói mò, nói hơn năm chục lần, cuối cùng Vân Tung cũng không nhịn được nữa.
Ông ấy không nhịn được nữa, thế là đập bàn đứng lên, “Sư huynh Chân Vũ, có phải là mắt huynh bị mù rồi không thế? Mặt bà ấy đã nhăn nheo như vỏ cây, khóe mắt toàn là nếp nhăn như vậy rồi mà huynh còn nói là bà ấy không già! Nếu như huynh không mù thì huynh nói lời này đúng là làm từ thiện rồi!”
Khóe miệng đạo trưởng Chân Vũ giật giật, vô cùng muốn yên tĩnh. Ông ấy còn có thể nói cái gì nữa? Ông ấy còn có thể nói như thế nào nữa hả?
Chẳng lẽ ông ấy phải nói, “Đúng đệ nói đúng, là lão hủ mù, là lão hủ đang làm từ thiện” à?