Đạo trưởng Chân Vũ chỉ có thể cúi đầu ăn rau, không nói gì nữa.
Sư thái Bạch Chỉ thì nổi điên, “Vân Tung! Ngày nào ông không bới móc tôi thì ông sẽ chết có phải không? Tôi già rồi liên quan gì đến ông hả? Nếu như nếp nhăn trên mặt tôi giống như vỏ cây thì nếp nhăn trên mặt ông chính là cây đại thụ nghìn năm!”
Vân Tung không chịu yếu thế, “Tôi cứ bới móc bà đấy, sao nào? Còn nữa, bà già rồi liên quan đến tôi đấy! Tôi vô cùng không muốn sư huynh lấy một bà lão già không được à?”
Đạo trưởng Chân Vũ nằm im cũng trúng đạn, thấy hai người này ầm ĩ càng lúc càng hăng, ông lấy khăn giấy ra lau miệng, đứng lên phất phất ống tay áo rồi đi.
Đậu Đậu nhìn thấy thế lập tức đặt đũa xuống cũng chuồn đi.
Thế nên mọi người đều giải tán đi, chỉ để lại hai ông bà già trong đại điện vẫn đang hăng máu cãi nhau.
Đậu Đậu dẫn gia đình đi về phía Vân Các, Bạch Linh đột nhiên đuổi theo, “Kim Đậu Đậu, cô thế mà lại ở chỗ này!”
Đậu Đậu không nói nổi, vừa định nói đây là phòng của chị chị không ở đây thì ở đâu liền nhớ ra mình bây giờ đã không phải là Kim Đậu Đậu trước kia nữa rồi, vậy cô kìm nén lại, “Đúng thế, tôi ở chỗ này, thì sao hả?”
“Đây là chỗ ở của Kim Đậu Đậu! Cô ở chỗ này không sợ cô ta trở về lột da cô à?”
Lúc Bạch Linh nói lời này, giọng điệu hiển nhiên rất kiêng dè Kim Đậu Đậu.
Đậu Đậu thích nhất là loại cảm giác người khác sợ mình như vậy, cô âm thầm sung sướng, giả vờ vô tội nói, “Là chị ấy bảo tôi ở chỗ này, tôi nghĩ nếu chị ấy đã bảo tôi ở đây thì chắc sẽ không lột da tôi đâu nhỉ?”
Bạch Chỉ ngẩn ra, sau đó phản bác lại, “Không thể nào!”
Cô ta vốn dĩ muốn lấy Kim Đậu Đậu ra để doạ Kim Đậu Đậu, sao nghe ý của cô lại là Kim Đậu Đậu bảo cô ta ở chỗ này thế hả?
“Cái tên ma quỷ Kim Đậu Đậu đó làm sao có thể cho phép người khác động vào đồ của cô ta được? Cẩn thận cô ta ném cô ra sau núi cho sói rừng ăn thịt đấy!”
Năm đó cô ta chỉ thấy cái lược mây đẹp nên lén lấy đi chơi, Kim Đậu Đậu liền nhốt cô ta vào hang sói cho sói rừng doạ cô ta cả một đêm.
Người phụ nữ ích kỷ chỉ biết đến bản thân mình như vậy, nếu không phải là bởi vì lớn lên xinh đẹp một chút cao một chút trắng một chút tư chất tốt một chút, cô ta đã sớm xúi giục mọi người đánh Kim Đậu Đậu trút căm phẫn rồi!
Đậu Đậu nghe được lời của Bạch Linh, hiển nhiên đã ngẩn ra. Ném ra sau núi cho sói rừng ăn thịt, nghe cái này sao lại hơi quen quen thế nhỉ?
Á! Cô nhớ ra rồi!
Hình như cô đã từng trêu chọc một đứa bé gái như vậy....
Ps: Lần đầu tiên Bạch Linh đến núi Đạo Vương tham gia đại hội giao lưu bắt yêu mới mười lăm tuổi, được sư thái Bạch Chỉ yêu thương nên ngây thơ hồn nhiên không ai bì nổi. Nói trắng ra chính là một tiểu bạch thỏ, còn là cái loại không có quy củ.
Cô ta thấy Đậu Đậu xinh đẹp nên lén chạy vào Vân Các của Đậu Đậu, thấy đồ nào bày trong phòng của cô cũng thích cả, nhưng vì có quá nhiều đồ và quá lớn nên không cầm đi được, cuối cùng chỉ giấu cái lược mây mà cô ta thích nhất đi. Cái lược mây đó làm bằng bạc, vật liệu nói ra cũng chẳng đáng tiền. Nhưng trên cái lược đó có khắc bằng tay một đám mây tinh tế tỉ mỉ, cầm trong tay nặng trịch sáng chói, Bạch Linh nhìn thấy đã mê ngay.
Thế là cô ta lén cầm đi, nghĩ dù sao cũng không phải là thứ đáng tiền gì, cho dù Kim Đậu Đậu có phát hiện ra cũng có thể làm gì cô ta được chứ!