Buổi tối, hai đứa bé đều ngủ cả, vợ chồng mới cưới theo thường lệ bạo hành gia đình, chỉ có điều lần này sau khi bạo hành gia đình xong, lại thêm một đĩa nấm ăn khuya nữa.
Nếu không phải Đậu Đậu muốn buổi tối đi điều tra chuyện cổ trùng thì Yêu Nghiệt tuyệt đối sẽ không bỏ qua mà chiến đấu hăng hái đến sáng.
Thượng Quan Lăng Mạch đã đợi bên ngoài cửa sổ đến nỗi cơ mặt co rút.
Thấy hai người bọn họ cuối cùng cũng chịu ra ngoài, anh ta nghiến răng nghiến lợi, mắng Yêu Nghiệt một câu cầm thú.
Cầm thú nghe xong không có chút cảm giác nào cả, vợ cầm thú thì đã hận không thể có cái lỗ nẻ nào mà chui xuống rồi.
Đương nhiên chính sự quan trọng, chui xuống cái lỗ nẻ gì đó vẫn đợi sau khi điều tra chuyện cổ trùng rồi suy nghĩ đi.
Hai ma một yêu ẩn thân quanh quẩn một chỗ ở sau núi, kiểm tra từ trên núi đến chân núi, hết phòng này đến phòng khác nhưng đều không tra được ra cái gì cả.
Trừ căn phòng của Bạch Linh gần phòng của sư thái Bạch Chỉ nhất không có ai ở ra, những phòng khác đều vô cùng bình thường.
Cái kết quả này đã nằm trong dự liệu của Yêu Nghiệt, từ lúc Viên Viên chỉ ra trên người một nữ tu có mùi thối của cổ trùng và bọn họ đuổi theo đó, hắn đã đoán buổi tối qua đây điều tra sẽ không tra ra được bất cứ thứ gì rồi.
Bởi vì bọn họ đã rút dây động rừng.
Nhưng vì để đề phòng cổ bà hành động theo cách trái ngược, cũng vì để cho vợ ngày mai có thể vui vẻ thi đấu, hắn vẫn đi cùng cô.
Điều tra chẳng có tác dụng gì, Đậu Đậu rất khó chịu, thế nên cả đoạn đường đi về chân đi cũng uể oải. Cô thật sự không muốn cầu sư thái Bạch Chỉ giúp đỡ, mặc dù sư thái Bạch Chỉ không biết là cô, nhưng cô vẫn cảm thấy rất mất mặt rất mất mặt!
Nhưng nếu thật sự không tìm ra cổ bà vậy cũng hết cách rồi, chỉ có thể cầu sư thái Bạch Chỉ giúp đỡ thôi. Chỉ mong sư thái Bạch Chỉ đừng phát hiện ra cô là Kim Đậu Đậu trước kia.
Đậu Đậu an ủi mình, yên tâm thoải mái đi theo Yêu Nghiệt về nghỉ ngơi. Nhưng mà cô quên mất, có một người buổi tối không hề ở trong phòng.
Người này chính là Bạch Linh.
Cô ta ở dưới chân núi đợi Lạc Lê, đợi đến quá nửa đêm vẫn không đợi được, vì vậy đành từ bỏ, chuẩn bị trở về phòng đi ngủ. Kết quả trời đất xui khiến, vừa vặn rơi vào một cái động băng.
Động băng của núi Đạo Vương là một trong rất nhiều cái gò núi nhỏ sau núi. Người bình thường nhìn thấy chỉ là gò núi trụi lủi căn bản sẽ không muốn đi lên, Bạch Linh có thể rơi vào đó, một là ngu xuẩn, hai là cơ duyên trùng hợp, ba là nhờ phúc cô ta bức thiết muốn gặp Lạc Lê.
Muốn gặp Lạc Lê nhưng không gặp được, lúc trở về rất khó chịu rất chán nản rất không còn tâm trạng mà nhìn đường, vì vậy liền rơi xuống hố thôi.
Bạch Linh rơi vào trong hố ngẩn tò te ra, có vết xe đổ trước kia bị Kim Đậu Đậu nhốt vào hang sói, cô ta sợ rồi!
Vả lại trong cái động này lạnh buốt gió lạnh thổi vù vù, nhìn thế nào cũng thấy có quỷ! Cho dù không có quỷ, vậy cũng nhất định có thứ gì kiểu như thi thể.
Khụ, lần này Bạch Linh đoán không sai, trong cái hang này... thực sự có thi thể!
Hơn nữa còn là thi thể trước kia Đậu Đậu dùng và không hề muốn thừa nhận là thi thể.
Bạch Linh run lẩy bẩy trong động băng, cuối cùng lấy dũng khí muốn trèo ra ngoài. Cô ta theo hướng rơi vào đây trèo lên, lúc sắp trèo lên trên rồi cô ta không cẩn thận đụng rơi cái gì đó, động băng đột nhiên sáng lên.