Dạ minh châu!
Đúng, không sai, vừa rồi Bạch Linh không cẩn thận đụng rơi một hòn đá to bằng khoảng nắm tay, lộ ra dạ minh châu giấu ở bên trong. Phong cảnh bên trong hang đá được chiếu sáng, Bạch Linh đang bám trên vách đá nhìn xuống, lúc này mới phát hiện trong động sở dĩ lạnh như vậy hóa ra là vì trên vách đá kết một tầng sương trắng rất dày.
Chẳng lẽ nơi này là hầm băng của núi Đạo Vương? Dùng để dự trữ thức ăn?
Bạch Linh nghĩ như vậy, tò mò lớn hơn sợ hãi, cô ta nhảy từ trên vách đá xuống, theo nguồn không khí lạnh đi vào trong.
Trong động băng quả nhiên để không ít trái cây thời vụ, quả trái mùa cũng có, rau cũng có không ít chủng loại.
Bữa trưa cô ta nhìn thấy Kim Đậu Đậu ngồi cùng với các sư phụ, tức cũng no rồi, căn bản cũng không ăn bao nhiêu. Bạch Linh lấy một quả táo trong đống trái cây trưng bày đó ra, tùy tiện dùng tay áo lau đi, đặt lên miệng rôm rốp cắn một miếng to. Vừa ăn vừa đi sâu vào bên trong, nhìn thấy cái gì đó thì quả táo đã bị cắn một miếng trong tay bộp một tiếng rơi xuống đất.
Đó là một căn phòng đá đóng kín to bằng một cái sân bóng rổ, bên trong phòng tất cả đều là băng, từng chồng từng chồng băng, từng xếp từng xếp băng. Trong đống băng chồng chồng lớp lớp đó, một người phụ nữ nằm ngửa ở trên giường băng do những khối băng đó tạo thành. Cô ấy mặc quần áo mùa hè hiệu LouisVuitton, không thành bộ, rất giản dị. Tay lỡ quần dài quy củ, chỉ lộ ra đôi cánh tay trắng nõn căng mọng, giống như ngọc dương chi. Bộ ngực của cô ấy đầy đặn mượt mà, hai chân thẳng tắp thon dài, mái tóc dài hơi tản ra, đen nhánh, mềm mại, giống như thác nước uốn lượn trên tảng băng chảy xuống dưới.
Là Kim Đậu Đậu!
Bạch Linh cố nén sự run rẩy, cẩn thận đi đến gần hơn. Khuôn mặt người phụ nữ đó dần dần rõ ràng.
Bạch Linh không khỏi nghĩ tới hình dáng đám nam tu tìm đường chết đối với Kim Đậu Đậu lúc ăn trưa.
Lông mày đen như núi xa, mắt như sóng mùa thu. Mặt yêu kiều như hoa đào, môi đỏ như chu sa.... có thể nói là trước đây chưa từng có sau này cũng không hề có, tuyệt thế giai nhân cười một tiếng khuynh thành, cười một tiếng nữa khuynh quốc!
Cô ấy thật sự là quá đẹp, đến nỗi bọn họ chỉ có thể không theo kịp, chỉ có thể thẹn kém người. Nhưng bây giờ cô ấy không có chút phòng bị nào ngủ ở trong hầm băng, mặt mũi bình yên, không có chút cảnh giác nguy hiểm dáng nào cả.
Vậy thì, có phải là cho dù mặt bị rạch, cô ấy cũng sẽ không tỉnh lại đúng không?
Trong lòng Bạch Linh nảy sinh suy nghĩ âm hiểm, điên cuồng đè nén cho cô ta không thở nổi. Bên tai luôn có một giọng nói không ngừng xúi giục cô ta… rạch mặt Kim Đậu Đậu, rạch mặt Kim Đậu Đậu, nhân cơ hội này hủy dung của Kim Đậu Đậu!
Giống như bị đầu độc, Bạch Linh giơ một cái trâm bạc lên.