“Có phải ông sợ không có ai thèm lấy tiểu đồ đệ kia của ông, cho nên đổi thành cách nuôi tiểu thư khuê các?” “Bạch Chỉ! Bà đừng có mà quá đáng!”
Vân Tung nóng nảy, nhưng mà ông ấy nóng nảy cũng không xảy ra chuyện gì lớn cả. Vì ông ấy cãi nhau với sư thái Bạch Chỉ chưa bao giờ thắng!
Huống hồ mục đích chủ yếu lần này của ông là kiếm vợ cho các đồ đệ, cãi nhau gì đó để sau này hãy nói đi.
Vì vậy ông nói Bạch Chỉ đừng có mà quá đáng xong, sợ Bạch Chỉ tức giận, lại hì hì cười khan hai tiếng, “Sư muội, lời này của bà là không đúng rồi. Những đồ đệ đó của tôi đứa nào cũng là đàn ông tốt hàng đầu của Cửu Châu. Làm sao có thể không giống đàn ông được chứ?”
Vân Tung hiếm khi cười mặt đầy nịnh bợ, tay Bạch Chỉ run lên, suýt nữa ném cái cốc trong tay ra.
Quá đáng sợ, lão già Vân Tung này cười thành như vậy, chẳng lẽ là có mục đích gì?
Sư thái Bạch Chỉ rất nghi ngờ, Đậu Đậu cũng đã khẳng định rồi.
Sư phụ cô cười thành như vậy tuyệt đối là có mục đích!
Mục đích có khả năng nhất chính là muốn nhắm vào đám đệ tử nữ của núi Vân Đài kia. Xem ra lần trước để Hồ vương làm loạn núi đã ép ông rồi...
Nhưng mà thông gia gì đó, vậy cũng phải xem tiểu hồ ly các sư huynh đệ nuôi có đồng ý không mới được đã chứ?
Cứ lấy đại sư huynh Vong Trần mà nói đi, nam tu đầu gỗ cổ hủ như vậy, bây giờ không phải cũng là một thê nô à!
Nhìn đi, đang ở bên sân đấu đọc tên tất cả mọi người tổ chức cho mọi người xếp hàng đánh nhau, tiểu hồ ly lông mềm mại còn đang nằm ngủ khò khò trên vai kìa.
Phách lối! Thật sự là quá phách lối rồi!
Đậu Đậu thổn thức không thôi, quay đầu lại, sư thái Bạch Chỉ đã ung dung thản nhiên đặt cốc trà xuống.
“Đồ đệ của ông có phải đàn ông tốt hay không thì liên quan gì đến tôi? Cũng không phải là đồ đệ của tôi.”
Bà ấy giơ tay lên gọi Bạch Linh tới, bảo Bạch Linh ngồi bên cạnh bà ấy, sau đó đập tay cô ta, dặn dò, “A Lê đứng ở phía dưới quá lâu rồi, đi rót cho nó cốc trà đi.”
Bạch Linh ngoan ngoãn đáp lời, rót cốc trà, mặc đạo bào nữ tươi mát thóat tục màu trắng, ống tay áo tung bay đi xuống khán đài.
Bạch Linh mới vừa đi xuống, sư thái Bạch Chỉ đã liếc Vân Tung, “Tôi biết ông vẫn luôn muốn gả tiểu đồ đệ của ông cho A Lê nhà chúng tôi, vốn dĩ tôi cũng không phản đối. Nhưng hết cách rồi, ai bảo tiểu đồ đệ của ông không có một chút dáng vẻ con gái nào chứ. Nhìn thấy cô gái vừa đi xuống đó không? Đó là Bạch Linh, vợ tương lai của A Lê nhà chúng tôi đấy.”
“Phụt!”
Trương Nhược Nam mới vừa lên khán đài đã nghe thấy một câu như vậy, không nhịn được cười ra tiếng.
“Thằng nhóc này cười cái gì hả?”
Ấn tượng của sư thái Bạch Chỉ đối với Trương Nhược Nam không tệ, cho nên giọng cũng coi như dịu dàng.
Bà ấy cảm thấy đứa nhỏ này không tệ, cả ngày đi theo A Lê nhà bọn họ bận trước bận sau cũng không một câu oán hận. Nếu như nó bằng lòng, gả một đứa trong các đồ đệ của bà ấy cho nó cũng không phải là không thể.
Nhưng mà Trương Nhược Nam không biết bà ấy nghĩ như vậy, cô gãi gãi đầu rất ngại ngùng, “Không có gì, hì hì hì, tôi đến tìm Đậu Đậu.”
Nói xong liền đi về phía Đậu Đậu đang ngồi, vừa vặn bên cạnh chỗ Đậu Đậu ngồi có một cái ghế còn trống, cô ấy liền đi tới đặt mông ngồi xuống.
“Đậu Đậu, cuộc sống sau khi cưới thế nào rồi? Quà cưới tôi tặng cô đã dùng rồi chứ?”
Đậu Đậu, “... Ha ha, cô đoán xem.”