Trương Nhược Nam đoán không sai một chút nào. Vốn dĩ Lạc Lê nhìn thấy khối huyền thiết lớn như vậy thì trong lòng rất xúc động, bây giờ nghe thấy Vân Tung nói như vậy thì hoàn toàn tỉnh táo lại.
Bây giờ Nhược Nam cho hắn đồ, đã không hoàn toàn là đứng ở góc độ người anh em nữa rồi. Hắn có thể yên tâm thoải mái dùng đồ của anh em, nhưng không thể yên tâm thoải mái dùng đồ của một người phụ nữ yêu hắn. Huống hồ thứ đó còn là huyền thiết cực phẩm, là đồ tốt lật hết địa cầu cũng không tìm ra mấy khối.
Lạc Lê quyết định xong, ngay sau đó dời ánh mắt bị khán đài thu hút đi.
Trương Nhược Nam nhạy cảm nhận ra được, cô ấy siết chặt nắm đấm, lại nản lòng thả ra.
Cô ấy có thể làm thế nào chứ? Lại không thể ép buộc hắn dùng.
Có lẽ tỏ tình thật sự không phải là một chủ ý hay, ít nhất trước khi tỏ tình, hắn còn có thể vô tư nhận sự đối xử tốt của cô.
Bây giờ mặc dù hắn không xa lánh cô, đối với cô cũng không có thay đổi gì, nhưng cũng không chịu nhận bất kỳ thứ đồ gì vượt quá khoảng cách dù chỉ là một chút.
Trương Nhược Nam ủ rũ, lão già mất nết đưa bàn chà quần áo vào tay cô ấy mấy lần cô ấy đều không nhận.
“Trương Nhược Nam lần một! Trương Nhược Nam lần hai! Trương Nhược Nam đã đến chưa? Chưa đến coi như bỏ quyền!”
Sư huynh Vong Trần ở phía dưới cầm quyển sổ nhỏ gọi tên, trên bả vai còn có một con tiểu hồ ly mơ mơ màng màng ngủ. Trương Nhược Nam hoàn hồn lại, vội vàng giơ tay nhận lấy bàn chà quần áo, “Này, ở trên này, đã đến rồi!”
Nói xong cô ngượng ngùng cười với tổ hợp tam giác sắt, “Đại sư Vân Tung, sư thái, đạo trưởng, tôi đi xuống thi đấu trước đây.”
Tam giác sắt đồng loạt gật đầu, đưa mắt nhìn Trương Nhược Nam rất đẹp trai đi xuống khán đài thi đấu.
Không còn thấy bóng dáng Trương Nhược Nam nữa rồi, sư thái Bạch Chỉ đập bàn giận dữ nhìn Vân Tung, “Một người đàn ông như Trương Nhược Nam làm sao có thể gả cho A Lê nhà chúng tôi được hả? Ông đừng có mà nói vớ nói vẩn ở đây!”
“À, sư muội à, chuyện này lão Vân nói…”
“Ông im miệng! Chuyện này tôi chưa xong với ông ấy đâu!”
Sư thái Bạch Chỉ rất hung dữ, bộ dạng muốn bắt Vân Tung giải thích.
Vân Tung ha ha cười lạnh một tiếng, “Tôi nói này bà già, có phải là bà mù rồi không thế? Trương Nhược Nam rõ ràng là con gái mà bà lại không nhìn ra! Tôi thấy nó so với đứa đồ đệ làm bộ làm tịch đó của bà còn tốt hơn gấp trăm lần!”
“Con gái, con gái?” Sư thái Bạch Chỉ đần mặt ra, “Ông nói Trương Nhược Nam là con gái? Nó nó nó, nó còn thích A Lê nhà chúng tôi? Sư huynh! Sao ông không nói chuyện này sớm hả?”
Câu sư huynh này của sư thái Bạch Chỉ, rõ ràng không phải là gọi Vân Tung rồi.
Đạo trưởng Chân Vũ bị Vân Tung liếc mắt ghi thù, tương đối vô tội bày tỏ, “Chuyện này cũng không trách tôi được. Tôi cũng vừa mới biết thôi. Trước kia tôi còn tưởng là Nhược Nam thích con gái nữa.”
“Tôi không nói chuyện này! Tôi nói là chuyện Trương Nhược Nam là con gái ấy!”
“Chuyện này bà cũng không hỏi tôi, tôi còn tưởng là bà biết rồi.”
Sư thái Bạch Chỉ thở vắn than dài, “Haiz, Nhược Nam thích A Lê nhà chúng ta, Linh Nhi phải làm thế nào đây?”
Đại sư Vân Tung bị câu nhà chúng ta của sư thái Bạch Chỉ làm cho tức giận không ngừng, lập tức chế nhạo, “Có thể làm thế nào? Xõa đi! Dù sao tôi cũng coi trọng Nhược Nam.”
Sư thái Bạch Chỉ xoắn xuýt, “... Nhược Nam là một cô gái, còn thích A Lê, vậy nhiều năm như thế cũng thật sự chịu khổ rồi. Ông nói sao tôi lại không phát hiện ra chứ? Nếu như tôi sớm phát hiện ra…”
“Sư phụ!”
Bạch Linh cười dịu dàng ngắt lời, đặt cốc trà lên bàn, “Anh Lê bảo con đưa hộp bánh táo chua này cho người.”
Nói xong cô ta mở hộp bánh táo chua ra, động tác dịu dàng đặt vào cái đĩa hạt dưa ở giữa bàn tam giác sắt.